
"Cho em vay 2 năm trong cuộc đời anh" -
Kì cuối

Thật thú vị! Tôi ngồi trong phòng ngao ngán, lặng ngắm từng giọt mưa chảy
trên của kính. Tôi giật mình nhìn ra ngoài. Trong màn mưa có bóng người
nhỏ, hình như là em. Tôi vội đuổi theo...
Giông bão.
Trời đang mưa. Mùa hè ở đây là thế, âm u và mưa. Đôi lúc cũng có chút
nắng hửng lên. Những lúc như thế mọi người đều trải khăn nằm phơi mình trên bãi
cỏ. Em nói điều đó thật lạ lùng vì ở nơi em sống người ta thường trốn nắng, sợ
mình bị đen đi và như thế thì rất xấu. Ở chỗ tôi thì ngược lại! Thật thú vị! Tôi ngồi
trong phòng ngao ngán, lặng ngắm từng giọt mưa chảy trên của kính. Tôi giật mình
nhìn ra ngoài. Trong màn mưa có bóng người nhỏ, hình như là em. Tôi vội đuổi
theo...
"Em đi đâu thế? Hôm nay đâu phải đi học." tôi hỏi. Em không trả lời, cứ thế bước
đi. Tôi cũng im lặng, chỉ sải bước theo em trong màn mưa dường như đang nặng
hạt dần.

"Đừng đi theo em nữa! Anh sẽ cảm đấy!" em bất chợt dừng lại và nói với tôi.
"Vậy chúng ta sẽ cùng cảm!"
"Thôi nào quay về đi! Em muốn ở một mình!" Em năn nỉ.
"Anh sẽ không quay về chừng nào em về cùng anh!" tôi cương quyết. Tôi nhận
thấy mắt em đang đỏ lên, ngay sau đó tôi nhận ra những giọt nước trên má em
không chỉ là những giọt mưa.


Tôi ôm em vào lòng thật chặt. Tôi không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với em. "Hãy
đi về cùng anh nào!" tôi dỗ dành. Rồi chúng tôi bước từng bước chầm chậm về khu
kí túc xá. Tôi đưa cho em chiếc khăn và một bộ quần áo của mình.
"Ha ha!" Thực sự tôi không nhịn được cười khi nhìn thấy em mặc bộ quần áo quá
khổ và dài lượt thượt của mình, em như lọt thỏm trong đấy vậy.
"Anh có thôi đi không hả! Trông cũng có đến nỗi nào đâu!" Em vừa nói vừa ngắm
mình trước gương.
"Trông em như một sai lầm của ngành thời trang ý!" Tôi lại phá lên sau một vài
giây cố nhịn cười.
"Anh mà nói nữa là em không mặc nữa đâu đấy!" Ngay sau đó em chợt đỏ mặt vì
nhận ra sai lầm trong câu nói của mình.

