
Về một lời ước nguyện

Khoa Tim mạch.
Người đàn ông mặt căng thẳng:
- Không thể cứu được sao bác sĩ?
- Không thể! Chúng tôi đã làm hết sức mình. Em sốt cao đấy. Em bị chứng ''Viêm
cơ tim'' nặng. Chúng tôi đã xét nghiệm lâm sàng với siêu âm tim. Anh thấy
không?. Điện tâm đồ cho thấy: Tim em đập đứt nhịp. Còn X quang thì cho thấy tim
em trở nên to triệu chứng phù phổi nữa. Thử cho em dùng đến Digoxin rồi. Bệnh
nặng như vầy thì chỉ trong vòng một tuần không qua khỏi là...Thành thật xin lỗi.
Người cha cắn môi:
- Xin đừng cho con tôi biết, bác sĩ!
- Yên tâm. Chúng tôi chỉ thông báo cho người nhà để họ chuẩn bị tâm lý.
Người đàn ông thất thểu quày trở về phòng con. Căn phòng chật chội với bốn cái
gường trước đây, nay lại chật chội một lối về cõi dương cho người sắp ra đi!
- Con à!
- Con sắp lành bệnh phải hông ba?
Thằng bé tươi cười:
- Mấy chú bác sĩ nói vậy đó!

Người cha suýt chút bật khóc. Anh cắn chặt răng, nuốt vào lòng những cơn giông
sắp đến. Môi anh nở nụ cười như giấu đi những vết răng cứa vào thành sẹo. Vết
sẹo thương con mà anh không bao giờ muốn mất nó.
- Ừ! Con sắp khỏi rồi. Con thích gì...ba mua cho.
Dứt tiếng ''mua ****', anh gầm mặt xuống giấu tiếng khóc sắp vỡ tung ra.
- Con thích...ba à! Con thích...gặp Mẹ!
_ !!!
Người cha như chạm điện. Anh nhìn con trân trối. Năm năm nay, thằng bé không
nhắc đến mẹ. Nó không nhắc trước mặt ba bao giờ kể từ ngày mẹ bỏ hai cha con
mà theo tên Việt kiều Pháp. Họ gặp nhau trên mạng. Cô ta nhỏ hơn anh cả chục
tuổi. Cô ta chê anh già, không sao nhưng cái...nhỏ hơn mà anh thấy...có sao
là...tấm lòng. Tấm lòng người mẹ không đủ chỗ cho thằng con năm tuổi. Trời còn
có những khi nổi sấm chớp mà khi cô ta trao con cho anh, mắt người vợ, người mẹ
không có một ánh chớp nào! Ngần ấy năm năm, người mẹ cũng không hề tới thăm
con. Ngày sinh nhật con, cô ta gởi về một con chó-tuổi của con như một thông điệp
báo rằng cô ta vẫn còn hiện hữu trên cõi đời này. Cô ta bận bịu với chải chuốc,
nhảy đầm như quên hẳn trong đời người đàn bà có một lần được cái diễm phúc

thiêng liêng là làm mẹ!
Anh ôm con trong hai cánh tay ấm tình con, thiếu nghĩa vợ mà nghẹn ngào.
- Ừ! Mẹ sẽ tới với con. Mẹ đi công việc, mẹ tới liền giờ.
Anh mở phôn tìm số của bà mẹ vợ.
Ngày hôm sau, thằng bé như tỉnh hẳn ra. Nó khao khát được nhìn thấy mẹ đến chết
đi được. Bên cạnh gường, có một thằng nữa, vào viện vì chứng ''thấp tim'', lớn hơn
nó chút ít đang được mẹ đút cho từng muỗng cháo. Thằng bé nhắm mắt. Trái tim
bé nhỏ của nó như lạc nhịp dần, hụt hẩng.
- Con à! Con!
Người cha hốt hoảng. Nhưng thằng bé lại tỉnh. Nó khẽ cười:
- Con nhớ con chó quá ba. Con chó mà mẹ mua cho con hồi con năm tuổi. Con nhớ
bà ngoại nữa ba à. Mai ba dẫn con về thăm ngoại nhen.
Người cha khóc không thành tiếng. Anh gật đầu. Người bác sĩ nhìn anh. Cả hai
nhìn ra ngoài cửa. Tiếng chân người qua lại nhưng không nghe tới gần. Nghĩa là
mẹ nó vẫn chưa tới.
- Mẹ sao lâu thế, ba?

- Con à! Mẹ sẽ đến mà. Mẹ và bà ngoại sẽ đến. Họ sẽ đón con về chơi.
- Mẹ về nhà mình phải không ba? Sao mẹ đi công việc gì mà lâu quá? Mẹ sẽ về với
mình phải không ba?
Anh gật đầu và không chịu nổi...bật khóc. Nước mắt ướt mái tóc thằng con. Nó vẫn
say sưa nói trong mê man. Trời ơi! Làm sao anh có thể chịu nổi sự mất mát này để
nói dối với con là nó có thể sống được và mẹ nó sẽ kịp tới để nhìn mặt đứa con trai
duy nhất lần cuối? Trời ơi! Người đàn ông ôm con nuôi đã vụng về mà nay nói một
lời như tiễn đứa con ra đi vĩnh viễn lại là lời nói dối cũng vụng về đến nặng trĩu
tim gan! Sự dối lừa lúc này sao mà khó mở miệng. Vậy mà khi người ta mở lời dối
gian, người ta nói cứ như nước chảy xuôi dòng không kể gì đến người nghe, kẻ bị
lừa dối sắp bị đưa vào tội giảo hình! Con ơi! Ba nói dối một lần này thôi rồi ba
chẳng thể nào nói dối với con được nữa. Mà em, em cũng tàn nhẫn với đứa con mà
chính em đã rứt ruột sinh nó ra!
Anh...câm lặng mà...nức nở! Cõi lòng anh như muốn nổ tung ra. Ở đời, con có thể
thiếu cha nhưng không khổ đau nào hơn bằng con trẻ thiếu hơi ấm của vòng tay
mẹ!
Người bác sĩ đang cùng những điều dưỡng làm những động tác tháo dịch tràn

