
Violet Christmas

Chuyện xảy ra ở một nơi nào đó, ở một thành phố nào đó bên kia trái đất hay
ở ngay con phố cạnh nhà tôi….. Chỉ cần nơi ấy có lá vàng vào mùa thu, hoa
violet và tuyết trắng khi tháng 12 về…
Chuyện xảy ra ở một nơi nào đó, có thể là rất xa nhưng cũng có thể rất gần, ở một
thành phố nào đó bên kia trái đất hay ở ngay con phố cạnh nhà tôi… Chỉ cần nơi
ấy có lá vàng vào mùa thu ,hoa violet và tuyết trắng khi tháng 12 về…
1. Yellow fall
Một buổi chiều, giống như mọi chiều thu khác, se lạnh và buồn. Nhưng chiều nay
lại có mưa, những cơn mưa hiếm hoi trong cái mùa hanh hao này. Mưa nhẹ lắc rắc
rải đều, hoà cùng với những đợt lá vàng rụng lả tả. Trời nhập nhoạng, khoảng một,
hai tiếng nữa là mặt trời sẽ tắt. Nắng tàn vàng sậm, lá khô vàng sậm, và con phố
cũng vàng sậm.
Tôi lướt đi vô định, không mục tiêu, không đích đến.
Phố vắng hiu hắt. Trong cái tiết trời thế này thì mấy ai muốn ở ngoài đường, nhất
lại ở một mình. Mỗi người đã tự tìm lấy cho mình cái ổ riêng, ấm cúng và hạnh
phúc. Chỉ còn lại tôi, một mình một chốn, cả một bầu trời, một con phố vắng, với
hàng tá lá khô. Nhưng biết nói thế nào nhỉ ? Tôi hạnh phúc.
Chợt.....

Tôi nhìn thấy cô.Đúng, một cô gái.Cô gái trẻ măng, tóc nâu sậm màu hạt dẻ, mái
tóc thắt hững hờ bởi một sợi ruy băng tím, đang một mình dạo bước trên con phố
của-riêng-tôi.
Dường như cô cũng giống tôi, bước đi trong vô định. Chậm rãi, cô đặt chân lên
những chiếc lá khô ẩm ướt. Cô khẽ ngước lên nhìn nơi những chiếc lá ấy bắt đầu
rơi xuống. Mưa giăng trên tóc cô như những giọt sương.Tôi dõi theo cô qua những
hàng cây. Cô không hề biết, mà có lẽ cô cũng không cần biết. Chắc hẳn cô nghĩ
con phố này cũng chỉ -của- riêng-cô mà thôi.
Cô cứ đi mãi đến gần cuối con đường, rồi dừng bước trước một băng ghế dài. Nhẹ
nhàng ngồi xuống, cô im lặng nhìn lá rơi. Một đợt gió ùa đến, người con gái khẽ
rùng mình, kéo lại chiếc khăn lụa mỏng manh. Cứ như vậy, cô ngồi im lặng một
lúc lâu. Đôi mắt nâu vô cảm. Lạnh lẽo và đượm buồn.
Rồi đột nhiên…
Cô đứng lên…
Có lẽ là cô ấy sắp đi, vì cô ấy quyết định trả lại con phố này cho tôi.
Nhưng thật bất ngờ.
Cô ấy đứng dậy. Và cô khóc.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái đang khóc ở khoảng cách gần đến thế. Bờ vai
cô run lên dưới làn gió thu buốt lạnh.
Tôi nghĩ vu vơ, người ta khóc là chuyện bình thường. Cuộc sống này đầy rẫy
những đau khổ, đâu phải lúc nào cũng muốn cười là cười được. Nhưng rồi tôi lại tò
mò. Tôi muốn biết vì sao cô ấy khóc. Những giọt mưa vẫn lắc rắc rơi như những
giọt sướng.Mưa và nước mắt, thật giống và cũng thật khác nhau.
Leng keng, leng keng, một tiếng chuông lảnh lót. Cả cô và tôi đều quay lại về phía
tiếng chuông. Chiếc xe bán kem. Kem… kem… và kem… liều thuốc trị liệu an
thần hiệu quả nhất mà tôi từng biết. Chẳng phải khi nào buồn người ta cũng được
khuyên là hãy ăn kem đấy sao.
Trong lúc tôi mải nghĩ ngợi lung tung, cô gái đã đi về phía chiếc xe từ lúc nào.
Trời hơi lạnh, nhưng kem thì lúc nào cũng ngon. Đắn đo một giây, cô mua một cây
kem vanilla chocolate thật lớn. Đôi mắt nâu ngời sáng khi cô đỡ chiếc kem từ tay
anh bán hàng. Trước đó một phút, cô vẫn khóc. Và bây giờ, cô háo hức như một cô
bé con. Thật lạ lùng.
"Những người thích ăn kem vanilla chocolate vừa ngọt ngào lại rất cứng rắn,
không biết cô có như vậy không",tôi tự hỏi, "chắc là đúng", rồi lại tự trả lời. Cô
quay lại chiếc ghế, nhấm nháp chiếc kem. Đôi mắt nâu không còn trống rỗng nữa.

Ít ra bây giờcô đã có một thứ để quan tâm. Tôi lại gần cô, thật khẽ khàng... Vòm
cây trên cao lá đã vàng ruộm cả, chỉ chờ đợt gió nữa là rơi. Tôi khẽ thở, hơi thở
buốt giá, đủ mạnh làm rơi một chiếc lá khô, chiếc lá màu đỏ duy nhất giữa rừng lá
vàng.
Chiếc lá chao mình, nhẹ nhàng rơi xuống. Nó dừng lại ngay trên vai cô, đậu trên
chiếc khăn lụa. Cô gái khẽ giật mình. Nhận ra chiếc lá, cô cầm nó lên, nhìn chăm
chú. Chiếc lá đỏ thắm như đốm lửa. Thật là may, vậy là giờcô đã có tới hai điều để
quan tâm : một cây kem và một chiếc lá. Tôi nghĩ rằng một cô gái cô đơn chỉ cần
có thế là đủ thoát khỏi buồn phiền ,chính tôi cũng chỉ mong có được từng ấy thứ.
Cô ấy như vậy là quá may mắn rồi.
Cô lại đứng dậy. Mưa đã nặng hạt hơn, không còn là mưa bụi nữa. Trời cũng đã tối
hẳn, đèn đường đã thắp lên. Có lẽ đã đến lúc phải về nhà. Cô rút từ túi xách một
cây dù và căng lên. Bóng cô chỉ còn lấp ló dưới bóng cây dù đỏ . Cô vần cầm chiếc
lá khô, xoay xoay cuống lá trong các ngón tay mềm. Còn tôi, tôi vẫn ngắm nhìn cô,
lặng lẽ và bí mật. Bất chợt, cô quay về phía tôi,và cô cười. Đã bao giờ bạn nhìn
thấy một cô gái cười. Tôi chỉ biết trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi đã tan ra.
Lần này tôi biết, nụ cười ấy là dành cho tôi.

