Wei Ligang: Trừu tượng Trung Quốc – mọi người chỉ chạy theo mốt…
Tác phẩm "Ravines in autumn" (Những khe núi mùa thu), mực và acrylic
trên giấy xuyến
Wei Ligang – giáo sư toán chuyển nghề họa sĩ – nghĩ rằng không có cái gọi
là hội họa trừu tượng Trung Hoa chính hiệu. Nhưng anh tin rằng mình đang
đi đúng đường – một con đường giữa thư pháp và toán học.
Là sinh viên trường Đại học Nankai thuộc Tianjin vào những năm 1980, Wei
học thư pháp với bậc thầy nổi tiếng Li Henian. Được phân dạy toán ở tỉnh
nhà Shanxi, anh nhanh chóng thuyết phục chính quyền cho mình dạy thư
pháp thay cho toán. Vào đầu những năm 1990, khi đến thăm Bắc Kinh, anh
bị cuốn hút bởi “vành đai nghệ thuật” Yuanmingyuan ở ngoại ô thành phố.
Trải nghiệm này đã đẩy nghệ thuật thư pháp của anh sâu hơn vào “lãnh
địa” của nghệ thuật thị giác.
Đến cuối thập niên 1990, Wei Ligang chuyển hẳn đến sống ở Bắc Kinh và
đào sâu hơn vào thư pháp. Đầu tiên anh phát triển lối viết chữ cách điệu
của riêng mình, dùng một kiểu chạy chữ mà người Trung Quốc gọi là
“caoshu” hay “chữ thảo”. Sau đó, khi ngắm những tờ giấy vuông mà sinh
viên Trung Quốc dùng để tập viết, anh đã có một bước đột phá. Những hình
vuông gợi đến các khối, và khi anh nhìn chúng như những khối, thì các chữ
viết cũng được giải phóng khỏi ý nghĩa và vị trí cố định của chúng. Với đầu
óc toán học của mình, những khả năng đã mở ra trước anh đến vô tận. Cùng
lúc đó, anh cũng bắt đầu sử dụng sơn metallic acrylics để đem màu sắc vào
thư pháp của mình.
Tác phẩm của anh giờ đã ở một tầm cao hoàn toàn mới, như ở triển lãm
New Ink Painting năm 2010 tại Carlton Hobbs Gallery, London, và sau đó
được trưng bày tại triển lãm ở Contrasts Gallery, Thượng Hải, với cái tên lạ
lùng Ảnh đồ họa (Phượng hoàng Vàng).
Phóng viên Xiaoxiao Yan, đã “tóm” được Wei ở Bắc Kinh.
Từ khi nào anh bắt đầu coi thư pháp là một loại hình hội họa?
Có thể nói đấy là một bước nhảy vọt đối với tôi. Ban đầu, tôi chỉ thực hành
lối thư pháp “lishu”(chữ lệ) căn bản nhất, nhưng khi nhìn thấy những tác
phẩm của bậc thầy thời Minh Fu Shan, tôi rất hưng phấn và bắt đầu chuyển
sang lối viết “caoshu” (chữ thảo) bay bướm mà tôi thấy có tính biểu cảm cực
kì cao. Khi còn học ở Nankai University, tôi có làm quen với một ít thư pháp
Nhật Bản đương đại. Lúc đó, tôi cảm thấy thư pháp Trung Hoa thực sự sao
mà lạc hậu và lỗi thời. Sau khi trở về Shanxi vào cuối những năm 1980 và
bắt đầu kết hợp lối viết “caoshu” với thư pháp hiện đại, tôi mua một tuyển
tập thư pháp hồi đó gây khá nhiều tranh cãi vì nó chỉ ra một hướng đi hoàn
toàn mới.
Từ năm 1995 đến 2005, tôi cố gắng học hỏi từ các họa sĩ và kết hợp những
kĩ năng của họ vào thư pháp của mình. Dần dà tôi ít viết thư pháp theo lối
truyền thống, mà chủ yếu làm thư pháp hiện đại. Trong quá trình đó tôi cũng
thực hiện một số tác phẩm “giải cấu trúc”. Không có một chữ Hán nào trong
những tác phẩm đó, chỉ có đường, nét, và các yếu tố mang tính cấu trúc.
Trung Quốc thực sự không có nghệ thuật trừu tượng. Hầu hết mọi người chỉ
chạy theo mốt và thậm chí còn không có chủ kiến riêng – nhiều người đơn
giản chỉ quăng vài biểu tượng dân gian vào tranh sơn dầu của mình xong gọi
đó là trừu tượng.
Con công, mực trắng và acrylic trên giấy xuyến
Thế anh hiểu ý niệm về nghệ thuật trừu tượng ở Trung Quốc là như thế
nào?
À, ví dụ nhé, người phương Tây đã đi làm ra phái Ấn tượng Trừu tượng.
Nhưng thư pháp cho các nghệ sĩ Trung Quốc một hệ thống hình ảnh hoàn
toàn khác, mở rất nhiều con đường để thiết lập một trường phái nghệ thuật
trừu tượng phương Đông cho riêng mình. Thư pháp không chỉ có ký hiệu, có
tượng hình, nó là quay trở lại một cái gì đó sâu hơn. Hiện nay, người ta đào
tạo sinh viên Viện Mỹ thuật Trung ương bắt đầu bằng quá trình bằng cách
sao chép những hình ảnh hiện thực, từ thiên nhiên. Xuất phát điểm của họ là
tạo nên một hình ảnh, xong đâu đó mới chuyển sang những sáng tạo biểu
cảm hơn, những vật thể bất-cụ thể hơn. Trái lại, nếu coi chữ viết Trung Hoa
là thứ vật thể mà bạn đang tập sao chép, thì đó chẳng phải đã là một cái gì
đó trừu tượng rồi hay sao? Và thế là bạn đang đi từ điểm “nguồn cội” này
đến với cả một hệ thống trừu tượng rồi đấy.
Hơn nữa, trong nghệ thuật trừu tượng, những đường nét có vai trò cực kì
lớn. Tất cả các bậc thầy phương Tây đều quay lại với đường nét để biểu đạt
– Chagall, Picasso. Pollock nữa. Mà đã nói đến việc sử dụng đường nét thì
còn ai hiểu rõ hơn các nhà thư pháp Trung Hoa nữa? Không như tranh sơn
dầu truyền thống, các đường nét trong thư pháp cực kì tinh tế. Một cây cọ
nhúng vào chất lỏng có thể tạo thành một đường rất dài, và khả năng biểu
đạt của giấy xuyến (làm từ bột gạo, chuyên dùng để viết thư pháp và vẽ) là
rất lớn – sơn dầu không thể so sánh được. Sự tinh tế này cũng như âm nhạc
vậy – nó đi thẳng vào tim, chứ không chỉ mang đến cho thị giác một cú giật
mình.
Đi lên, acrylic và sơn trên giấy xuyến
Tương tự, trong hội họa truyền thống Trung Quốc, vị trí của các bậc thầy thư
pháp là rất cao. Họ có “bốn tố chất”: chúng tôi gọi là năng phẩm, diệu phẩm,
thần phẩm, và dật phẩm, rất khó dịch ra tiếng Anh. Năng phẩm là một tố
chất phụ thuộc vào khả năng, diệu phẩm là sự tinh tế và khéo léo, thần phẩm
là cái thần, và dật phẩm là sự vượt thoát khỏi những gì đã có trước đó, làm
mà như chơi nhưng là một dạng độc đáo xuất thần. Tôi nghĩ cái hay nhất của
nghệ thuật phương Tây là ở yếu tố tinh thần của tác phẩm, nhưng nghệ thuật
phương Đông thực sự cũng có khả năng đạt đến tính độc đáo này, mà chính
từ cái nền căn bản đó, các bậc thầy vĩ đại của Trung Quốc đã xuất hiện.
Chim # 3, acrylic trên giấy xuyến
Anh nghĩ sao về việc một số họa sĩ tranh thủy mặc đương đại phụ thuộc
rất nhiều vào các hình tượng và yếu tố văn hóa truyền thống?
Đây là một điều mà tôi đã chỉ trích rất nhiều. Dĩ nhiên chúng ta đang sống ở
Trung Quốc cuối thế kỉ 20, đầu thế kỉ 21, và các tác phẩm chúng ta sáng tác
ra không thể thoát khỏi dấu ấn của lịch sử và những hạn chế của cuộc sống.
Nhưng các vấn đề xã hội là việc của các nhà báo và nhà xã hội học. Nghệ sĩ
hình ảnh nên tìm cách ảnh hưởng lên nhãn quan và tâm hồn con người. Nghệ
thuật nên quay về với những gì căn bản nhất của sự sống. Nó nên quay trở
lại với công việc và tài khéo của đôi bàn tay. Vẽ là vẽ. Nó cần phải trông
vừa mắt và mang đến cho xã hội những hình ảnh mà xã hội không có. Trong
tự nhiên cũng có sự trừu tượng vậy – những vết dấu mà con nước triều để lại
trên bờ biển, trong dòng chảy của các mạch máu chúng ta. Chỉ vì trong quá
khứ khả năng quan sát của ta bị hạn chế, thế nên ta không xem những thứ
này là trừu tượng. Xã hội và tự nhiên là các thực tế nhìn thấy được bằng mát,
nhưng nghệ thuật có một chân trời riêng khác biệt, và cái mà người ta cần ở
nghệ thuật là tạo ra một thế giới tinh thần của những yếu tính.
Bright Palace Fu (dịch sao nhỉ?), acrylic trên giấy xuyến
Cái mà anh gọi là “khối ma thuật kiểu Wei” là phương pháp riêng biệt
do anh tạo ra, ví dụ như trong tác phẩm Bright Palace Fu, trong đó mỗi
khối chữ trở thành một đơn vị có góc nhìn của riêng nó. Anh làm thế
nào để kết hợp những hình dạng đó với chính ý nghĩa của các chữ viết
đó?
Phong cách này là một chuyển đổi “ma thuật” của kí tự Trung Hoa cổ, liên
quan mật thiết đến văn cảnh. Xu Bing tái tạo thư pháp nghệ thuật đời Tống
còn tác phẩm của tôi, ngược lại, sử dụng chính các lối viết thư pháp cổ. Tôi
đã thêm vào đó rất nhiều yếu tố cụ thể, ví dụ như các yếu tố kỹ nghệ và văn
hóa khác, tạo thành một dạng network. Thomas Heatherwick, người tôi gặp
ở khu trưng bày của Vương quốc Anh tại Shanghai World Expo, đã nhận xét
là trong tác phẩm này có những điểm tương đồng với kiến trúc.
500 chữ cấu thành Bright Palace Fu không còn là những công cụ chuyển tải
ý nghĩa của từ nữa, mà đã trở thành một dạng “sáng tạo kí tự”, và chức năng
ngữ nghĩa của chúng đã gần như bị xóa sạch. Khi tôi chọn các kí tự cho tác
phẩm của mình, trọng tâm của tôi là sử dụng các từ làm vật liệu. Tôi tìm
hiểu các đường nét, như một nhà khoa học vật liệu nghiên cứu các thuộc tính
của gỗ hay đất, hay các tính chất của một vi thể – các đường nét chính là vật
liệu, và tôi tiếp xúc với các kí tự ở mức độ đó.
Nụ mận vàng
Hiện giờ, đâu là hạt nhân trong quá trình sáng tạo của anh? Trong
tương lai anh dự đoán tác phẩm của mình sẽ trải qua những thay đổi
nào?
Vào năm 2005 tôi đến Mỹ để quan sát nghệ thuật ở đó, tôi đã nghĩ đến cách
làm sao để làm những tác phẩm “lớn” hơn, ấy là, làm thế nào tác phẩm của
tôi có một thứ “hào quang” của một “bậc thầy”. Giờ thì tôi đang sáng tác
trên những “khối ma thuật” này, và về mặt chi tiết thì tôi không cố tìm cách
tạo cho tác phẩm một bộ mặt mới. Một nghệ sĩ hình ảnh là một dạng người
lao động chân tay. Một tác phẩm phải được làm một cách cực kì tỉ mỉ, không
thể là một cái gì đó trống rỗng hay nông cạn được. Rất nhiều danh họa
phương Tây trong những năm cuối đời, ví dụ như Picasso, vẫn muốn tự tay
làm các tác phẩm của mình, có một loại sức mạnh nội tại trong việc đó, mặc
dù kĩ năng của Picasso trong việc sao chép một bức tranh chẳng hạn có thể
không bằng cả một sinh viên mỹ thuật trung bình ở Viện Mỹ thuật Trung
ương Trung Quốc.
Trong tương lai tôi muốn thử khả năng làm phim và kiến trúc của mình. Tôi
đã nghĩ về việc làm một bộ phim hoàn toàn mang tính thị giác, không có một
thông điệp gì hết, lấy một camera dưới nước và vứt nó vào một bể màu, hoặc
vào đầu một ngọn bút lông khổng lồ. Những nét cọ sẽ trông giống như một
trận lở đất hay một đợt sóng thần vậy. Nhưng cái này thì phải chờ đến khi tôi
làm xong công việc hiện tại đã.