
Yêu trong mùa gió

Cuối cùng, Tuấn cũng bỏ cô đi.
Đi, là đi thật, không phải sáng đi chiều về như những ngày trước đó.
Cô khẽ vươn vai, nhưng rụt phắt lại. Chợt nhớ rằng trời đã chuyển đông, bờ môi
khô nứt bỗng cười khúc khích. Lạnh, chưa chào hỏi da thịt, đã đến gõ cửa tiềm
thức mất rồi.
Cô kéo chăn cao đến cằm, mắt lim dim lại, mường tượng vài thứ ấm áp cho bớt
trống trải. Vài tia sáng mỏng xuyên qua những lỗ hổng bé xíu trên mái, vạch ra
đám bụi cũ kỹ trên quỹ đạo, mờ hồ đáp xuống vai cô. Cô cười, lơ đễnh, nhớ đến
những đầu ngón tay thô ráp của Tuấn nhảy nhót xung quanh. Một ngọn gió lách
qua khe cửa khép hờ, lay nhẹ đám tóc tơ mỏng tang sau gáy. Cô nhăn mặt, nhớ
Tuấn vẫn khẽ thổi vào gáy mình sau mỗi lần họ yêu nhau.
Quanh đi quẩn lại, vẫn chỉ có Tuấn.

Cô vùi mặt xuống gối, bứt rứt xem sẽ sống sao cho qua mùa đông hứa hẹn nhiều
hiu quạnh. Lăn qua lăn lại, buồn chán và xao lãng, cô mở máy, định hỏi Tuấn đến
đâu rồi. Nhưng thở dài, lại thôi.
Gọi làm gì, khi cô vòng tay ôm ngực, vẫn thấy mùi tóc anh quẩn quanh đâu đó.
Tuấn hay rúc đầu vào ngực cô, như đứa trẻ thèm hơi ấm, phà cảm xúc nóng hổi
qua những nhịp thở đều đều, bất tận. Cô thấy mình có thể ôm anh đến suốt đời.
- Này. Sáng mai anh đi, mình vẫn giả vờ như chiều gặp lại nhé – Cô dụi đầu vào
tóc anh, thủ thỉ.
Tuấn im lặng, tay nơi lỏng hơn, rê trên lưng cô mải miết. Cô biết, anh buồn. Có lẽ,
là hụt hẫng. Một gã lông bông như Tuấn, làm tan nát nhiều cô gái, chắc mong mỏi
thấy những mảnh vỡ từ trái tim họ vô cùng. Cho dù, nó có làm anh đứt tay, chảy
máu. Đàn ông, người nào chả thế.

Nhưng giả vờ như chiều gặp lại, là anh sẽ đi từ sáng sớm, bỏ lại mảnh giấy ghi tối
nay anh thích ăn gì, và để yên cho cô ngủ. Không có nước mắt, không có níu kéo
hay đau thương. Chia tay như thế, bình thản như thế, khiến cả một thằng đàn ông
kiêu ngạo cũng phải chạnh lòng. Nó dãn ra một khoảng trống yêu thương vô hình,
rất xa xôi.
Tuấn thôi không tìm kiếm cô trên khuôn ngực mềm mại. Anh quay lưng lại, thở
khó nhọc rồi lặng im chờ giấc ngủ.
Cô ở sau lưng anh, nhấm nháp cái lạnh lùng khắc nghiệt ấy, quặn lên trong lòng
đôi chút xót xa. Tuấn muốn nhìn thấy nước mắt của cô đến thế kia à, muốn thấy cô
đau khổ lắm hay sao ? Hay cô phải quỳ xuống níu chân anh ở ga tàu đông đúc, anh
mới vừa lòng? Tuấn tàn nhẫn lắm, hèn hạ lắm. Cô kêu lên như thế, nho nhỏ, rồi lại
nhào đến ôm ghì lấy anh.
Họ tan vào nhau, nóng rực từng nhịp thở. Cô bấu chặt lấy hình hài dấu yêu trĩu
nặng trên người.Tự thấy mình giống hệt con thiêu thân, chỉ có thể yêu anh nhiều
hơn, cho đến chết.

***
Cô choàng chiếc áo khoác, xõa tóc cho gió lạnh lùa vào, nhận ra không có Tuấn
mình mỏng manh biết mấy. Mở tấm giấy Tuấn bỏ lại bên gối, đọc dòng chữ run
rẩy, cô cười.
- Nước mắt của em.
Mùa đông năm ấy lạnh, gió vây lấy cô trong nỗi nhớ quay quắt. Cô ngước lên trời,
xám ngắt và hoang dại, trôi miên man những khoảnh khắc đã in sâu vào ký ức. Giờ
chắc Tuấn đã trên tàu, theo những cánh chim cuối bay về phương nam ấm áp. Trên
cái hành trình xa xôi ấy, có bao giờ qua những khung cửa mờ hơi sương, hiện ra
hình ảnh cô trong ánh mắt hiếm hoi nhớ thương mà Tuấn buông cho đi lạc. Cô
biết, là có, nếu tàu chạy qua những cánh đồng cỏ lau trắng bạt ngàn lộng gió heo
may. Cô sẽ ở đó, trôi qua mắt anh, lay lắt như ngọn cỏ lau thèm được gió tàn phá
cho xơ xác. Nhưng chỉ lật qua lật lại, chứ chẳng thể nào gục ngã.

