
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 101 :
Phượng Nữ, Niệm Băng cùng trải lòng
Nhìn thần sắc thất vọng của thiếu nữ, trong lòng Dung Băng lại
nảy sinh ý thương hại hiếm thấy, cất cao giọng qua cửa sổ nói:
“Vị cô nương này, chúng ta đã dùng cơm xong, nếu không ngại
xin mời vào.“
Thiếu nữ ngẩng đầu hướng về phía Dung Băng, lúc nàng thấy
khuôn mặt anh tuấn của Dung Băng, toàn thân nhất thời chấn
động mãnh liệt, đôi mắt đẹp trong phút chốc trở nên đỏ ngầu,
môi khẽ động như muốn nói gì đó, rồi lại nói không nên lời,
thấy vẻ mặt của nàng Dung Băng cũng lại càng hoảng sợ,
mình rõ ràng không nhận ra nàng mà! Nàng sao lại nhìn mình
như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, vội vàng
đánh mắt về phía phục vụ sinh bên ngoài rồi buông màn trúc.
Tiểu vương gia của Dung vương phủ đã lên tiếng, phục vụ sinh
sao dám chậm trễ, vội vàng dẫn thiếu nữ tiến nhập Cực Tiên
tửu điếm, một lát sau đã tới bàn của Dung Băng và Niệm
Băng, màn trúc vén lên, Dung Băng chỉ cảm thấy thấy hoa
mắt, thiếu nữ kia đã đi tới trước mình một thước, không đợi
hắn minh bạch, thiếu nữ đã lao vào ngực hắn. Dung Băng kinh
hãi thất sắc, mặc dù hắn đối với thiếu nữ cực mỹ này rất có
hảo cảm, nhưng hắn luôn luôn biết kiềm chế, đột nhiên gặp
phải tình huống này liền xoay người lao ra khỏi ghế, thiếu nữ
kia lao tới rất mạnh, lại vồ hụt mất đi trọng tâm, Dung Băng
chỉ thấy nàng chống một tay lên ghế, cả người lộn ngược lại,
không đợi hắn phản ứng, thiếu nữ một lần nữa đứng trước mặt
hắn, đôi mắt đẹp đã có phần tức giận.

Băng Hỏa Ma Trù
“Niệm Băng, ngươi…“ Thân thể mềm mại của thiếu nữ run nhè
nhẹ, nàng chính là kẻ đang khổ tâm đi tìm Niệm Băng, Phượng
Nữ, một đường tới đây, nàng cơ hồ không hề được nghỉ ngơi,
đi tới Đô Thiên thành, thân thể của nàng rốt cục có phần
không chịu được nữa, vừa lúc nhìn thấy phạn điếm này sinh ý
rất tốt. Cho nên mới chuẩn bị vào ăn, liền xuất hiện một màn
bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy ‘Niệm Băng‘ từ cửa sổ ngó ra,
nhất thời khiến Phượng Nữ vừa buồn vừa vui. Niệm Băng thật
sự không chết, hắn thật sự không chết! Nóng lòng tiến nhập
tửu điếm, nhưng không nghĩ tới mình muốn chui vào lòng
‘Niệm Băng‘ lại bị cự tuyệt.
Nghe Phượng Nữ gọi Niệm Băng hai chữ, Dung Băng lúc này
mới phản ứng lại, biết nàng hiểu lầm, vừa định giải thích, màn
trúc mở ra, Niệm Băng từ bên ngoài đi vào, vừa vào cửa, hắn
liếc mắt liền thấy được Phượng Nữ, trong mắt nhất thời toát ra
vẻ kinh hỉ, vội vàng tiến lên vài bước, mở hai tay hướng về
phía Phượng Nữ ôm lấy. Phượng Nữ lúc này đang bực tức, mắt
thấy một nam tử xa lạ chạy tới ôm mình, không chút nghĩ
ngợi, đánh ra một chưởng. Niệm Băng trong lúc kinh hỉ đã
quên mất mình đang cải biến dung mạo, với năng lực của hắn
khi không dụng xuất ma pháp thì sao có thể đỡ được công kích
của Phượng Nữ?
Phịch. Niệm Băng bị Phượng Nữ một chưởng đánh bay ra
ngoài, lao qua màn trúc nặng nề rơi trên bàn gần vách. Chiếc
bàn không chịu nổi, đã vỡ tan, may là khách nhân bàn này vừa
mới tính tiền rời đi, mới không gặp họa. Mặc dù đang phẫn nộ,
Phượng Nữ vẫn còn có lý trí, xuất chưởng mặc dù không nhẹ,
nhưng vẫn còn đúng mực, Niệm Băng phun ra một ngụm tiên
huyết, hắn bị một chưởng này của Phượng Nữ đánh choáng,
nhưng sau khi được Gia Lạp Mạn Địch Tư cải tạo thân thể,
cũng không gặp thương tổn quá nghiêm trọng, miễn cưỡng bò
dậy giữa đống gỗ vụn.
Dung Băng nhìn đệ đệ bị đả thương, trong mắt lãnh quang đại
phóng, nhoằng một cái, hỏa diễm bốc lên quanh thân, một
bước tới che trước mặt đệ đệ.

Băng Hỏa Ma Trù
Phượng Nữ nhìn vẻ xa lạ và phẫn nộ trong mắt Dung Băng:
“Ngươi, Niệm Băng, ngươi không nhận ra ta sao?“
“Đừng hiểu lầm.“ Niệm Băng bước tới bên cạnh Dung Băng,
một tay xoa ngực, nói: “Phượng Nữ, ta mới là Niệm Băng, hắn
là ca ca ta.“
Phượng Nữ ngẩn người, nghi hoặc nhìn Niệm Băng, hỏa diễm
trên người Dung Băng đã biến mất, tự tiếu phi tiếu gõ đầu
Niệm Băng nói: “Được! Lần này là phiên ta giả mạo ngươi.“
Niệm Băng nhìn chúng phục vụ sinh vội vã đi tới, thấp giọng:
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, về lữ điếm trước rồi hãy
nói.“
Lúc này Phượng Nữ cũng đã thanh tỉnh, nàng đã nhận ra thanh
âm của Niệm Băng, cũng nhận ra vài điểm khác biệt nhỏ giữa
Dung Băng và Niệm Băng, nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng
thêm mãnh liệt.
Dung Băng hướng về phía phục vụ sinh đang đi tới nói: “Nơi
này không có việc gì, có gì hư hỏng cứ tính cho ta. Chúng ta
đi.“
Ba người rời khỏi Cực Tiên tửu điếm, dùng tốc độ nhanh nhất
trở về lữ điếm, vừa vào phòng, Niệm Băng lập tức đưa tay vào
ngực, ấn ấn vào hung châm trước ngực, quay lại bộ dáng ban
đầu.
Nhìn hai Niệm Băng giống nhau như đúc trước mặt, Phượng Nữ
hoàn toàn ngốc trệ, “Ngươi, các ngươi…“
Dung Băng mỉm cười nói: “Vị này cô nương nhất định là hiểu
lầm rồi, ta cùng Niệm Băng là huynh đệ, phụ thân chúng ta là
song bào thai, từ nhỏ hai người chúng ta đã rất giống nhau,
cũng khó trách ngươi nhận lầm, bất quá, lần sau ngươi cần
phải cẩn thận một chút, nghìn vạn lần không nên ôm nhầm
tình lang. Niệm Băng, ta mệt, về trước đi nghỉ, ngươi cùng vị

Băng Hỏa Ma Trù
cô nương này nói chuyện vui vẻ.“ Nói xong, cười cười quái dị
với Niệm Băng, rồi ly khai lữ điếm.
Dung Băng đi, Phượng Nữ nhìn Niệm Băng nói: “Đây là chuyện
gì? Hai người các ngươi…“
Niệm Băng thở dài một tiếng, tiến lên nắm tay Phượng Nữ, đưa
nàng tới bên giường ngồi xuống, nói: “Phượng Nữ, ngươi nghe
ta giải thích. Vừa rồi, vị kia là ca ca của ta, giống như hắn nói,
hai người chúng ta lớn lên rất giống nhau, mà hắn có địa vị rất
cao ở Đô Thiên thành, để tránh phiền toái, ta mua một kiện
ma pháp vật phẩm để cải biến dung mạo, nói đến thật sự là
khéo, mấy ngày trước vị hôn thê của ca ca vừa mới nhận lầm
ta, không nghĩ tới, lần này ngươi tới nhận lầm hắn.“
Phượng Nữ mặt đỏ bừng, quan tâm nhìn Niệm Băng: “Ngực
còn đau không? Lúc ấy ta …“
Niệm Băng nắm chặt tay Phượng Nữ, nói: “Không sao, ta da
dày, thấy ngươi, thương thế nào cũng khỏi ngay. Phượng Nữ,
ngươi cố ý tới tìm ta? Trưởng lão của tộc các ngươi biết
không?“
Phượng Nữ vành mắt đỏ lên, nhớ tới lo lắng mấy ngày nay,
không nhịn được lao vào lòng Niệm Băng, gắt gao ôm hắn,
mặt rúc trong ngực hắn, khóc lớn.
Niệm Băng thấy Phượng Nữ khóc thì ngơ ngác, trong lúc nhất
thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, đành ôm lấy thân
thể mềm mại của nàng, cảm thụ thân thể tràn ngập co dãn,
trong lòng tràn ngập yêu thương.
Bờ ngực ấm áp của Niệm Băng khiến Phượng Nữ cảm thấy rất
an tâm, ủy khuất trong lòng dần biến mất theo nước mắt, dần
dần, tiếng khóc đã không còn, Phượng Nữ chậm rãi ngẩng đầu
lên, Niệm Băng cũng đang cúi đầu nhìn nàng, thân thể hai
người đồng thời chấn động, Niệm Băng không thể kiềm chế
được cảm tình trong lòng, cúi đầu, thật sâu, thật sâu hôn lên
đôi môi đỏ mọng mềm mại thơm tho đó.

Băng Hỏa Ma Trù
Phượng Nữ đầu tiên là có ý tránh, nhưng nàng nhanh chóng
lây nhiễm nhiệt tình của Niệm Băng. Hai tay vốn đang ôm
hông hắn, giờ đưa vòng qua cổ, không cần ngôn ngữ trao đổi,
trong cái hôn thật sâu này, tình cảm của bọn họ đã được thăng
hoa, trong lòng hai người đều tràn ngập tình yêu.
Một lúc lâu, môi rời môi, Phượng Nữ thẹn thùng cúi đầu, nàng
phát hiện, không biết lúc nào mình đã ngồi ở trên đùi Niệm
Băng. Phía dưới mông tựa hồ có cái gì đó cưng cứng, mặt đỏ
lên như quả táo, trong lòng Phượng Nữ không ngừng kịch liệt
rung động, nàng muốn đứng lên, nhưng toàn thân lại chẳng có
một tia khí lực nào.
Niệm Băng ôm chặt Phượng Nữ, lý trí giãy giụa trong tình dục,
Phượng Nữ đối với hắn có hấp dẫn lực quá lớn, để đè nén ham
muốn trong lòng, hắn hỏi: “Phượng Nữ, ngươi còn không có
nói cho ta biết tại sao lại ly khai mấy vị trưởng lão trong tộc
các ngươi. Chẳng lẽ bọn họ cũng tới nơi này sao?“
Phượng Nữ lắc đầu, thấp giọng đáp: “Ngươi trước buông ta ra,
để ta đứng lên, nếu không nhân gia nói thế nào được?“
Niệm Băng cố nén sự không nỡ trong lòng, ôm lấy Phượng Nữ
đặt ở bên cạnh, đã không còn tiếp xúc thân thể, xúc động quả
nhiên đã giảm bớt đi rất nhiều.
Phượng Nữ thẹn thùng liếc nhìn Niệm Băng, nói: “Ta là cố ý
chạy đến tìm ngươi, cũng có thể nói là trốn đi ra, ngày đó,
Không trưởng lão nói ngươi đã chết, lúc ấy ta đã nghĩ đi tìm thi
thể của ngươi, lại bị Hư trưởng lão đánh ngất mang về tộc,
cũng đem ta giam trong phòng bị phong ấn, ngươi biết ta đã
thương tâm cỡ nào không? Sau đó, không biết tại sao, ta lại
phá được phong ấn, lúc ấy, ta đã không biết là mình nên cao
hứng hay là nên khổ sở, lập tức bỏ chạy đến Áo Lan thành tìm
thi thể của ngươi, khi đó ta nghĩ, sao cũng phải cho ngươi nhập
thổ yên ổn, sau đó chịu tang ngươi. Nhưng ai biết, tìm mãi
cũng không thấy thi thể ngươi ở nơi nào, ta ôm một tia may
mắn, tiến nhập Áo Lan thành, ta nghĩ, ngươi nếu từng xuất