Cải cách chế định quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân trong Hiến pháp
theo nguyên tắc tôn trọng quyền con người
1. Triết lý về nguồn gốc quyền con người
Ngày 2/9/1945, Chtịch Hồ Chí Minh đã mđầu bản Tuyên ngôn độc lập của
nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa bằng lời bất hủ của bản Tuyên ngôn độc lập
năm 1776 của nước Mỹ: “Tất cả mọi người đều sinh ra quyền bình đẳng. Tạo
hóa cho hnhững quyền không ai thể m phạm được; trong những quyền ấy
có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”.
Năm 1957, trong tác phẩm nổi tiếng “Atlas nhún vai” (Atlas Shrugged) của
mình, nhà văn nổi tiếng người Mỹ Ayn Rand, kế thừa tư tưởng từ bản Tuyên ngôn
độc lập của Mỹ, cũng khẳng định quan điểm về quyền con người vốn thuộc về
con người mà không phải do thần thánh hay nhà nước ban cho. “Ngun gc của
quyn con người không phải lut thn thánh hay lut Quc hi ban nh, mà
luật đồng nht. A A, Con Người Con Người. Quyn điều kin bản
cht con người đòi hỏi để thtn tại mt cách thích đáng. Ngay khi xut hin
trên trái đất, mi nhân đều quyn sdụng trí tucủa mình, làm vic c
giá trị của mình gily sản phm do nh tạo ra. Nếu cuc sng trên trái đt là
mục đích thì con người quyn sng như một thc thtrí: tnhiên không
cho phép con người phi lý trí”1.
Ayn Rand cũng đã nói rằng “Tất cả c chế độ trước đó đều coi con người như
phương tiện hiến dâng cho mục đích của nhng người khác, coi hi mc
đích của chính nó. Nước Mỹ thì coi mi con người mục đích của chính mình,
còn hội như phương tiện để đi đến mt sđồng tn tại hòa bình, trt t, t
nguyn gia c cá nhân. Tt cả c chế độ trước đó đều cho rằng đi sng của
nhân thuc vhi,hi thloại bỏ nhân theo bt kỳ cách nào nó mun;
tdo nhân được hưởng chỉ nhsban ơn, scho phép của hi, t
do y thbị t lại bt cc nào. Mỹ cho rằng đời sng của mi con người
thuc vchính cá nhân đó, do quyn của cá nhân đó mang lại (nghĩa là: do nguyên
tắc đạo đức do chính bản cht con người của nhân mang lại), rng quyn
tài sản thuc shu của mi nhân, hội do đó không quyn gì, mục
đích đạo đức duy nht của nhà nước bảo vc quyn nhân… Tuyên ngôn
nhân quyền được viết ra không phải để bảo vngười ta trước các nh động
của tư nhân, mà là để chng các nh động của chính phủ2.
Cũng xuất phát ttriết đó, Tuyên ngôn thế giới về Quyền con người 1948 đã
long trng tuyên bố: “Điều 1: Mọi người sinh ra đều được tự do và bình đẳng về
nhân phẩm, cũng như quyền lợi. Mọi người đều được phú bẩm về trí lương
tâm. Sđối xử giữa con người với nhau phải được trên tinh thần bác ái. Điều 2:
Mọi người đều được hưởng tất cả những quyền tdo công bố trong Bản Tuyên
ngôn này không một sự phân biệt nào, như chủng tộc, màu da, giới tính,
ngôn ngữ, tôn giáo, quan điểm chính trị hay tất cả quan điểm khác, quốc tịch hay
nguồn gốc xã hội, tài sản, nơi sinh, hay tất cả những hoàn cảnh khác. Hơn nữa,
cũng không được sự phân biệt nào đối với con người sống trên một quốc gia
hay trên một lãnh thổ, căn cứ trên chế chính trị, nền tảng luật pháp hay quy chế
quốc tế của quốc gia hay lãnh thđó. Cho dù quốc gia hay lãnh thnày độc lập
hay dưới sự bảo hộ, không được tự trị hay trong tình trng bị hạn chế về chủ
quyền”.
2. Quyn con người và hiến pháp
V mối quan hệ giữa nhân quyền và hiến pháp, GS. Hoàng Văn Hảo viết:
“Chính vai trò giá trcủa quyền con người, quyền công dân mà trong tư duy chính
trcủa nhân loại, vấn đề quyền con người, quyền công dân trở thành một nội dung
chính của lịch sử lập hiến. Luật về các quyền của Anh sau Cách mạng 1689,
Tuyên ngôn độc lập và Hiến pháp của Mỹ, Tuyên ngôn nhân quyn và dân quyền
của Pháp, hiến pháp của tất cả các nước, dù chế độ xã hội nào (tư bản, xã hi
ch nghĩa, các nước đang phát triển) đều chế định quyền con người, quyền
công dân. Đó nội dung bản nhất của mỗi hiến pháp, nội dung quan trọng đến
mức nếu không chế định quyền con người, quyền công dân, thì cũng không thể
bản thân hiến pháp, nội dung đó chi phối kết cấu của bản hiến pháp, chế định
quyền công dân thường được đặt lên hàng đầu trong hiến pháp của nhiều nước”3.
Trên thế giới có ba cách quy định về quyền con người trong hiến pháp:
Cách thứ nhất là quyền con người được quy định trong một văn bản riêng gọi là
bản Tuyên ngôn nhân quyn của các nhà nước bản phát triển, như Tuyên ngôn
nhân quyền m 1689 của Anh và Tuyên ngôn nhân quyn và dân quyền của Pháp
năm 1789. Mặc dù các tuyên ngôn này không được nằm trong nội dung chính của
bản văn hiến pháp, nhưng chúng đều được thừa nhận là một phần của nội dung
hiến pháp. Tuyên ngôn nhân quyền của Anh là một nguồn quan trọng của hiến
pháp bất thành văn của Anh quốc. Lời mở đầu của Hiến pháp m 1958 hiện hành
của Pháp trịnh trọng tuyên bố: “Nhân dân Pháp trung thành với bản Tuyên ngôn
nhân quyền và dân quyền 1789”. Điều đó có nghĩa bản tuyên ngôn này nhưmột
nội dung chính của hiến pháp.
Cách thứ hai, nhân quyền được quy định thành chương, điều trong nội dung của
hiến pháp. dụ: Chương 5 của Hiến pháp nước Cộng hoà hội chủ nghĩa Việt
Nam m 1992 về quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân; Chương 2 của Hiến
pháp Trung Quốc về quyền và nghĩa vụ bản của công dân; Chương 2 của Hiến
pháp Nga về các quyền và tự do của con người và công dân.
Cách th ba, nhân quyn không được quy định thành bản Tuyên ngôn riêng rẽ,
cũng không nằm trong nội dung chính của hiến pháp, mà nm trong bản phụ
trương của hiến pháp, như 10 Tu chính án của Hiến pháp Mỹ.
quy định theo cách nào, các quốc gia đều coi quyền con người là nội dung
quan trọng của hiến pháp.
3. Quyn con người trong Hiến pháp Việt Nam năm 1992: một s định
hướng cải cách mang tính nguyên tắc
3.1. Cải cách việc ghi nhận các quyền con người bản trong Hiến pháp
Việt Nam
Cải cách cách quy định nhân quyền và quyn con trong Hiến pháp Việt Nam
đang một trong những nhiệm vụ cấp bách chuẩn bị cho công cuộc sửa đổi Hiến
pháp sắp tới. Muốn vậy đòi hỏi phải rà soát lại các cách thức quy định hiện hành
về quyền con người và quyền công dân trong Hiến pháp.
Cũng như các bản Hiến pháp trước đây, Hiến pháp Việt Nam hiện hành dành
riêng Chương V quy định về quyền và nghĩa vụ bản của công dân. Và cũng như
nhiều nước trên thế giới, quyền công dân Việt Nam xuất phát từ quyền con người:
nước Cộng hoà hội chủ nghĩa Việt Nam, các quyền con người về chính
trị, dân sự, kinh tế, văn hoá và hội được tôn trọng, thể hiện các quyền công
dân và được quy định trong Hiến pháp và luật” (Điều 50).
Quy định này của Hiến pháp thể chế hóa quan điểm của Đảng “quyền công dân,
quyền con người và tdo nhân được bảo đảm bằng pháp luật, được thực hiện
trong khuôn khổ pháp luật và chỉ bị ràng buộc bởi pháp luật”4.
Nếu như các quyền con người thhiện quyền công dân thì quyền công dân
phải là những quyền vốn của con người Nhà nước phải thừa nhận vì quyền
con người là những quyền tnhiên vốn của con người. Các quy định của Hiến
pháp năm 1992 của Việt Nam về quyền con người thể gây” cảm giác rằng
quyền con người không phải là quyền vốn có do Tạo hoá ban cho con người với tư
cách con người do Nhà nước ban cho người dân. Quy định về quyền công
dân thì phải đặt công dân vị trí chủ thể, nhưng nhiều quy định về dân quyền
trong Hiến pháp Việt Nam hiện hành đa phần đặt Nhà nước vị trí chủ thể, còn
công dân như đối tượng được ban cho quyền chứ không phải được thừa nhận
quyền. Chẳng hạn, Điều 60 quy định: “Công dân quyền nghiên cứu khoa học,
kỹ thuật, phát minh, sáng chế, sáng kiến kỹ thuật...” . Điều này có nghĩa Nhà nước
thừa nhận công dân quyền nghiên cứu khoa học. Nếu Nhà nước không công
nhận thì người dân không có quyền nghiên cứu khoa học?
Tổng quát n, Điều 51 Hiến pháp năm 1992 nêu: “Quyền và nghĩa vụ của
công dân do Hiến pháp và luật quy định”. Cách quy định này hoàn toàn khác với
Tuyên ngôn Độc lập ngày 2/9/1945 của nước ta do Hồ Chủ tịch đọc tại Quảng
trường Ba Đình lịch sử. Đó là những quyền thuộc về tạo hóa ban cho con người,
không ai có thể vi phạm.
Trong 33 điều của Chương V về các quyền và nghĩa vụ bản của công n,
“Nhà nước” với cách chủ thể xuất hiện khá nhiều. Những công thức thường
được áp dụng là: “Nhà nước bảo đảm...”; “Nhà nước kế hoạch...”; “Nhà nước
ban hành...”; Nhà nước quy định”; “Nhà nước giao...”; Nhà nước chính
sách...”; “Nhà nước tạo điều kiện...”; “Nhà nước bảo hộ...”. Theo những công thức
như vậy, Nnước như chủ thể “sáng tạo” ra quyền con người chứ không phải
chthể “tôn trọng” quyền con người. Chúng ta cần hiểu rằng, Nhà nước không
chnghĩa vụ bảo đảm, thực hiện, thúc đẩy quyền con người đầu tiên, Nhà
nước phải nghĩa vụ tôn trọng quyền con người. Nghĩa vụ tôn trọng đòi hỏi c
Nhà nước phải kiềm chế không can thiệp vào việc thhưởng các quyền của cá
nhân5.
Việc quy định quyền con người trong hiến pháp để xác lập một ranh giới cho
scan thiệp của công quyền, tạo lập một khu vực cấm đối với công quyền. Nến
như Nhà nước được đặt ở vị trí chủ thể trong các quy định về dân quyền theo Hiến
pháp hiện hành thì công dân lại được đặt vị trí chủ thể trong Hiến pháp m
1946, dụ: “tất cả công dân Việt Nam đều ngang quyền...”; “những quốc dân