
Chúng ta đều cần một lớp học kỹ năng
giao tiếp

“Ái chà, sao cái áo cậu mặc nhìn ghê vậy – như của bà ngoại ấy!”… (chê không
đúng cách)
“Bạn ơi, cho mình làm quen nhé! Mình tên là…” (không biết làm quen như thế
nào)
“Ừm, nói thế nào nhỉ, thì vấn đề là, có quá nhiều thứ lộn xộn ở đây…” (không biết
cách diễn đạt)
“Này, cậu biết không, hôm qua lão hàng xóm nhà tớ bị say xỉn đấy. Chà, lão đánh
vợ con không tiếc tay nhé. Con bé út con lão cứ khóc lên, ầm ĩ cả, blah blah…”
(gây khó chịu cho người nghe vì những chuyện không đâu)

…
Bạn đã từng rơi vào một trong những trường hợp tương tự chưa? Chắc chắn chúng
ta đã từng mắc phải các lỗi cơ bản khi giao tiếp như trên, có người ý thức được, có
người lại không ý thức được mình đang mắc sai lầm. Vì thế, chúng ta nghĩ “chẳng
cần đi học giao tiếp làm gì!”. Học hay không học kỹ năng giao tiếp, cuộc sống của
bạn vẫn ổn. Đúng không nhỉ?
Tôi đã từng quan niệm sai lầm như thế, và cho rằng mình có một kỹ năng giao tiếp
tốt. Tôi có khả năng diễn đạt khá trơn tru. Tôi đối xử tốt với mọi người, tôi được
khen là người vui tính, thân thiện…Cho đến một hôm, một đồng nghiệp hỏi tôi
rằng “cậu có hay điện về cho bố mẹ nói chuyện không?”, tôi mới chợt giật mình:
quả thật, mối quan hệ với gia đình của tôi không được tốt lắm. Tôi có một vài mâu
thuẫn nhỏ với bố mẹ, và dù điều đó đã là quá khứ, tôi vẫn không thể nói chuyện trở
lại bình thường với bố mẹ của mình được. Bạn bè của tôi trách tôi thậm tệ vì hai
tháng tôi mới gọi về nhà một lần, và mỗi lần nói chuyện đều rất ít. Tôi thấy chẳng
có gì để nói cả, và tôi thấy điều đó là bình thường. Bố mẹ con cái ngày nay vẫn
thường như vậy mà.
Nhưng khi bạn không thể giải quyết mâu thuẫn với ai đó thân thương với bạn, khi
bạn lạnh nhạt và quan niệm “chẳng có gì để nói” với chính cha mẹ, anh em trong
gia đình…chính là bạn đang thiếu đi kỹ năng giao tiếp. Không đơn giản là nói

