
Đừng hoang tưởng về một thế giới phẳng.
Thế giới cũng sẽ KHÔNG phẳng sau sự lan tỏa toàn cầu của mạng lưới
Internet. Thế giới sẽ vẫn là thế giới ta đã quen biết suốt 5,000 năm lịch
sử: rất nhiều cách biệt giữa các tầng lớp xã hội: giàu và nghèo, học
thức và vô học, đạo đức và bất lương, thôn quê và thành thị, quốc gia
phát triển và quốc gia nghèo đói. Nhưng công nghệ thông tin lại có khả
năng làm gia tăng sự cách biệt này…
Các chính trị gia và các chuyên gia thường thích dùng các danh từ thời
thượng để phô trương tri thức về thế giới và tạo ấn tượng trong cộng

đồng. Gần đây, họ hay nói đến các ngôn từ như kinh tế sáng tạo, mạng
xã hội, hội nhập toàn cầu, công nghệ xanh, kỹ thuật số, chỉ số hạnh
phúc… Nhưng một chữ bị lạm dụng nhiều nhất có lẽ là “thế giới phẳng”.
Danh từ này được Thomas Friedman dùng làm đề tài cho một tựa sách
vào 2005 để diễn tả một hiện tượng mới về xã hội và kinh tế do cuộc
cách mạng Internet và công nghệ thông tin (IT) mang lại. Giả thuyết của
ông là sự lan tỏa cùng khắp những thông tin và kiến thức nhanh chóng
qua Internet đã san bằng mọi cách biệt về lợi thế kinh tế giữa các quốc
gia, giữa các thể chế chính trị, và giữa các tầng lớp nhân dân. Kết quả là
một thế giới phẵng lì, không còn rào cản vả bất cứ ai cũng có thể nắm
bắt những cơ hội mới do công nghệ mới tạo dựng.
Tôi đã theo dõi nhiều bài viết của Friedman trên New York Times, tờ
báo của giới mệnh danh là “tiến bộ” (liberal) của các trí thức khoa bảng
Mỹ. Ông này có tật xấu là đơn giản hóa mọi vấn đề, rồi dựa trên một vài
sự kiện đặc thù mà đặt ra các giả thuyết khá phi lý, phù hợp với quan
điểm cá nhân của mình. Ông luôn quên đi sự phức tạp của mọi vấn đề

bàn luận, dù là xã hội, kinh tế hay chính trị, dù là địa phương hay toàn
cầu. Thế giới phẳng và một xã hội đại đồng bình đẳng là một hoang
tưởng rất thời thượng của ông.
Máy tính, Internet, điện thoại di động và các dụng cụ công nghệ thông
tin quả đã tạo nên một cách mạng vĩ đại về kiến thức và thông tin với tốc
độ, tầm cỡ và chức năng. Nhưng thế giới sẽ vẫn là thế giới ta đã quen
biết suốt 5,000 năm lịch sử: rất nhiều cách biệt giữa các tầng lớp xã hội:
giàu và nghèo, học thức và vô học, đạo đức và bất lương, thôn quê và
thành thị, quốc gia phát triển và quốc gia nghèo đói. Thực sự, công nghệ
thông tin lại có khả năng làm gia tăng sự cách biệt này: người biết sử
dụng IT sẽ khôn khéo dùng lợi thế cạnh tranh này của mình để kiếm
tiền, kiếm quyền và đặc lợi nhiều hơn so với đám đông còn bỡ ngỡ. Vào
khoảng 1885, Karl Benz sáng chế ra chiếc xe hơi hiện đại thay thế cho
cỗ xe ngựa và cùng thời điểm, James Maxwell đưa ra lý thuyết để thế
giới có được máy phát thanh (radio). Nếu ông sinh ra ở thời này,
Friedman cũng sẽ dễ dàng đưa ra lập luận về một “thế giới phẳng” vì hai
phát minh này cũng đã đem nhân loại đến gần nhau hơn. Thế nhưng, sau

đó, ai cũng biết thế giới đã KHÔNG phẳng với những sáng chế diệu kỳ
về xe hơi, về radio, về TV, về máy in… Tôi cũng xin báo cho các bạn trẻ
là thế giới cũng sẽ KHÔNG phẳng sau sự lan tỏa toàn cầu của mạng lưới
Internet.
Sự yêu thích hình tượng và viễn ảnh của một thế giới phẳng có lẽ bắt
nguồn từ sự ao ước của rất nhiều nhà trí thức trẻ (trong đó có người viết
bài này) với một con tim tha thiết về một xã hội công bằng, không có
khác biệt giữa giàu nghèo, giai cấp hay phân khúc. Một thế giới đại đồng
của những người bình đẳng về mọi khả năng và quyền lợi. Cuộc thí
nghiệm vĩ đại nhất lịch sử đã diễn ra ở Liên xô và Trung Quốc hơn 70
năm. Ngày nay, tại hai xã hội này, sự cách biệt về giàu nghèo (theo chỉ
số Gini) thuộc loại cao nhất trong 10 hạng đầu của thế giới (Top Ten).
Rất nhiều văn nghệ sĩ, trí thức và các bậc khoa bảng luôn luôn ta thán về
hiện tượng bất công của xã hội, thường kết luận trong vội vã “đời không
công bằng chút nào” khi so sánh sự thua kém của mình với những nhân

vật mà họ nghĩ là không xứng đáng. Chính tôi cũng hay rơi vào trường
hợp tự ti này khi không để lý trí suy xét.
Vào thời điểm 1968 sau khi tốt nghiệp Đại học ở Mỹ, tôi và một người
bạn người Mã Lai tên là Michael cùng quay trở về nước. Trong khi tôi
chật vật với lương giảng viên ở Đại Học Bách Khoa Phú Thọ, Michael
được ông bố, vốn là một đại gia tăm tiếng ở Mã Lai, mua cho một ngân
hàng rồi bổ nhiệm hắn làm Chủ Tịch, TGĐ một ngân hàng đứng hàng
thứ 8 ở Mã Lai vào thời đó. Ngay cả suốt cuộc đời 2 đứa trong 42 năm
qua, trong khi tôi phải lên voi xuống ngựa, đi từ đỉnh cao của thịnh
vượng đến vực thẳm của nghèo khó, Michael vẫn ung dung tự tại sống
đời thượng lưu, thành công từ việc làm ngân hàng đến tạo dựng một đế
quốc về địa ốc. Sau này, mỗi lần qua chơi, tôi vẫn rất ghen tỵ, chép
miệng, “đời thật bất công”.
Một người bạn khác ở VN cùng tôi mài ghế suốt 4 năm trung học. Anh
ta tên Duy và là thần tượng của tôi hồi đó. Học giỏi, đẹp trai, con nhà
giàu, nhưng trên hết, có một hạnh kiểm hoàn toàn, luôn luôn được bầu là