
Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA
PHẦN 4
Tai nạn bất ngờ đã cướp đi mạng sống của Tố Loan, thật đau lòng cho một
cô bé vừa tuổi trăng tròn, xinh đẹp như đoá hoa hải đường lại sớm bạc mệnh.
Cái chết đã chấm dứt những ước mơ, hoài bão của cô bé.
Đại Thống đang gậm nhấm những nỗi đau khôn xiết. Đây chính là nhân quả
báo ứng cho gia đình hắn, người thân của hắn lần lượt ra đi, sự trả thù này quá
tàn khốc, làm cho hắn ray rứt lương tâm, sống cũng như chết.
Xuyến đã trở thành kẻ mất trí sau cái chết của Tố Loan, sự mất mát quá lớn
làm cho tâm trí cô trở nên điên loạn. Khuôn mặt cô gầy xọp đi, nhợt nhạt với hai
con mắt thâm quầng, sụt ký thấy rõ, trông xơ xác như một con ma ốm đói. Suốt
ngày Xuyến cứ gọi tên Tố Loan, kêu gào thảm thiết, đầu tóc bù xù, quần áo rách
rướm, cô tự nhốt mình trong phòng không gặp bất cứ một ai.
Đến một ngày, Đại Thống không còn nghe tiếng kêu la của vợ hắn. Linh tính
báo cho hắn biết có chuyện gì đó đang xảy ra với Xuyến, hắn tức tốc chạy đến
phòng cô, nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng.
Xuyến giờ đây chỉ là một cái xác không hồn, treo tòn ten trên trần nhà, cô đã
thắt cổ tự tử, không để lại một lời trăn trối.
Không nói lên lời nào, Đại Thống đứng im nhìn trân trối thân xác lạnh ngắt
của vợ hắn. Thời gian trôi qua một cách vô nghĩa, hai mắt hắn cay xé, từng tế
bào trong cơ thể hắn đang gào lên, cái chết quá kinh hoàng.
Đôi mắt Xuyến trợn lên muốn lòi hẳn ra ngoài, miệng cô hé mở như muốn
kêu tiếng kêu cuối cùng, và một vài tia máu nhỏ dính trên cằm như những hạt
tàn nhang màu đỏ thẫm. Xuyến không còn sống nữa!
Đó là sự thật mà Đại Thống phải chấp nhận. Hắn lặng lẽ rời khỏi căn phòng,
nhưng vừa bước đi vài bước, hắn quị người xuống với một tiếng nấc nghe thật
thê lương:
- Xuyến ơi!
Đám tang của vợ Đại Thống diễn ra trong bầu không khí tĩnh lặng nặng nề.
Những người hàng xóm tốt bụng đưa tiễn cỗ quan tài của Xuyên đến nơi an
nghỉ cuối cùng. Đó là một nghĩa địa nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố, ngôi mộ của
Tố Loan vừa mới đắp, lại tiếp đến ngôi mộ Xuyến, cách nhau không quá mười
ngày, hai mẹ con họ ngủ yên dưới lòng đất.
www.vuilen.com
45

Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA
Duy Tâm cũng bước theo dòng người đến tiễn biệt Xuyến, nó lầm lì không
nói một câu nào, cho đến khi mọi người kéo nhau ra xe trở về thành phố, chỉ
còn một mình Đại Thống đang gục đầu bên ngôi mộ của vợ hắn. Duy Tâm nhẹ
nhàng bước đến, tiếng nói của nó mang một âm hưởng trầm bổng như một điệu
nhạc, nhưng lời lẽ rất độc địa:
- Tư Đen, ông đã thấy hậu quả của việc ông làm chưa? Suốt mười mấy năm
qua ông đâu thấm thía nỗi đau này.
Đại Thống không ngước mặt lên nhìn, nhưng hắn cũng biết người đang đứng
sau lưng hắn là ai.
- Mày hãy giết tao đi để trả thù cho ba mẹ của mày.
- Giết ông? Chuyện đó rất dễ dàng với tôi, chỉ cần một bàn tay thôi, tôi sẽ
bóp cổ ông cũng giống như ông đã từng làm chuyện đó với ba mẹ tôi. Nhưng tôi
sẽ không chọn cho ông một cái chết dễ dàng đâu. Ông phải sống để trả nợ đời.
- Tao muốn chết trước mộ vợ con tao.
Duy Tâm đưa tay nắm lấy cổ áo của Đại Thống, nó kề sát mặt vào mặt kẻ đã
giết chết ba mẹ, nói:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, ông trở lại cuộc sống như trước đây của ông.
Ngôi nhà...
Duy Tâm lặng im một lúc, nó đang dò xét sự thay đổi trên khuôn mặt Đại
Thống, nó cất tiếng cười sảng khoái, rồi nói tiếp:
- Tôi đã rao bán ngôi nhà rồi, số tiền bán được sẽ ủng hộ cho những người có
cuộc sống nghèo khổ. Của cải đó vốn không phải của ông thì mãi mãi vẫn
không phải của ông.
Đại Thống dang hai tay ôm lấy ngôi mộ Xuyến, hắn khóc rấm rứt:
- Tại sao không cho tôi chết chứ? Tôi muốn chết với mọi người, sống như
thế này thà chết còn sướng hơn.
- Ông phải trả giá cho tội lỗi của ông đã gây ra. Tôi muốn ông phải đau đớn
về thể xác lẫn tinh thần. Có như thế, oan hồn của ba mẹ tôi mới thanh thản.
Duy Tâm cười lớn, giọng cười hể hả. Tiếp theo giọng cười của nó là một
tràng cười rùng rợn xuất phát từ những ngôi mộ trong nghĩa địa. Tiếng cười lại
ào lên như một trận cuồng phong ập tới. Đại Thống giơ hai tay bịt tai lại, hắn
không muốn nghe giọng cười ma quái đó.
www.vuilen.com
46

Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA
Nghĩa địa bỗng nhiên biến thành một pháp trường trước giờ hành quyết,
những hồn ma thức dậy từ trong các ngôi mộ, chúng đang tiến đến chỗ Đại
Thống đang ngồi, dẫn đầu là hai vợ chồng Nguyên và Linh.
- Trả mạng cho tao!
Khuôn mặt Đại Thống biến sắc, khi hắn cảm nhận một cái gì đó rất lạnh
đang bám vào gáy hắn. Một bàn tay, nhiều bàn tay khác nữa đang siết ngang cổ,
hắn sặc sụa, vùng vẫy, kháng cự một cách tuyệt vọng, trong khi những bóng ma
trong nghĩa địa đang vây lấy hắn, tiếng rên rỉ, tiếng cười sặc sụa và tiếng khóc
nghe thật não lòng...
Hoảng hốt, Đại Thống vùng vẫy ra khỏi những con ma đòi mạng, hắn co giò
bỏ chạy, nhưng chỉ được vài bước chân, hắn bị những cánh tay xương xẩu vươn
dài ra kéo hắn quay trở lại, các con ma thay phiên làm cái động tác bóp cổ, lập
đi lập lại với hắn...
Duy Tâm lặng lẽ bỏ đi từ lúc nào, lần sau cùng nó nhìn thấy cái vẫy tay tạm
biệt của ba mẹ nó cùng với nụ cười mãn nguyện. Giờ đây linh hồn họ cũng nhẹ
nhàng, thanh thoát khi mối thù đã được xoá đi...
Hai ngôi mộ vừa mới xây xong, cẩn đá hoa cương trông thật đẹp mắt. Đây
chính là phần mộ ba mẹ của Duy Tâm. Trở lại khu rừng trong sự chỉ dẫn của ba
mẹ, Duy Tâm đã tìm thấy thân xác của họ bị vùi chôn dưới lòng đất. Sau mười
bảy năm họ chỉ còn lại bộ xương khô. Duy Tâm cẩn thận đưa hài cốt của người
thân trở về quê hương xứ sở, mãi mãi họ sẽ tìm thấy một nơi an bình, vĩnh cửu.
Ngôi nhà của Đại Thống được một thương gia mua lại với giá rất cao, tất cả
số tiền đó Duy Tâm trao cho một hội từ thiện.
Đại Thống từ một kẻ giàu có giờ đây trở thành trắng tay, hắn đón nhận lấy số
phận mà Duy Tâm sắp đặt sẵn.
Những ngày tháng cuối cuộc đời, Đại Thống sống lây lất giữa đầu đường xó
chợ, trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, hắn ngửa tay xin sự bố thí của họ.
Đến một ngày người ta không còn nhìn thấy Đại Thống trong bộ đồ rách
rưới xuất hiện ở phiên chợ như ngày nào. Buổi tối nọ, có một người đàn ông
nhận ra Đại Thống, lúc trước họ cùng làm ăn chung với nhau, có lẽ cảm thông
cho hoàn cảnh khó khăn của hắn, người đàn ông cho hắn một số tiền lớn, ông ta
muốn hắn bỏ nghề ăn xin, tìm một công việc khác để làm ăn.
Số tiền này đã làm động lòng tham những tên hành khất sống bên cạnh Đại
Thống, bọn chúng ra tay sát hại hắn một cách dã man. Chúng bóp cổ hắn cho
www.vuilen.com
47

Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA
đến chết và đem xác hắn ra đường ray cho xe lửa cán phanh thây. Những ngày
cuối đời của một tên giết người kết thúc như thế, đây chính là ác giả ác báo...
Vào một đêm mưa tầm tã, Duy Tâm đang đứng trú mưa trước một hiên nhà,
những cơn gió se lạnh làm cho nó run lên cầm cập. Có tiếng động từ cánh cửa,
bóng dáng một cô bé xuất hiện trước mắt Duy Tâm, con bé reo lên mừng rỡ:
- Trái đất quay tròn, chúng ta lại gặp nhau.
- Tiểu Ninh! Cô làm gì ở đây?
Tiểu Ninh bạo dạn nắm lấy tay Duy Tâm bước vào nhà, con bé lớn tiếng gọi:
- Ba ơi ba, xem ai đến nhà chúng ta nè.
Ông Năm hấp tấp bước ra, nét mặt ông vui mừng khôn xiết:
- Cậu Tài, chúng tôi chờ cậu lâu lắm rồi.
Duy Tâm khoát tay đáp:
- Đừng gọi tôi là cậu Tài. Tôi tên là Duy Tâm, cứ gọi tôi là Tâm là được rồi.
- Duy Tâm! Một cái tên thật đẹp. - Tiểu Ninh mỉm cười nói.
Bước đến gần Duy Tâm, ánh mắt ông chan chứa một tình thương vô bờ bến:
- Ba mẹ của con đã báo mộng cho bác, sau này con cứ xem nơi đây là nhà.
Chúng ta sẽ sống hoà thuận với nhau nhé.
Tiểu Ninh nói chen vào:
- Hội từ thiện đã xây nhà tình thương cho ba em, bằng số tiền anh đóng góp.
Ngôi nhà này cũng là phần của anh đấy.
Một ngôi nhà mới khang trang và sạch sẽ, Tiểu Ninh đã chuẩn bị sẵn một
căn phòng dành cho Duy Tâm, cô bé còn chọn cho nó vài bộ đồ mới.
Điều này làm cho Duy Tâm rất ngạc nhiên, nó đứng ngây người ra nhìn ông
Năm và Tiểu Ninh không chớp mắt.
Ông Năm như đọc được những suy nghĩ trong ánh mắt Duy Tâm, ông lên
tiếng giải thích:
- Câu chuyện có vẻ hơi ly kỳ, nhưng trong giấc chiêm bao bác gặp lại ba mẹ
con, họ kể lại tất cả câu chuyện đau lòng và muốn gửi gắm con cho bác. Chúng
www.vuilen.com
48

Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA
ta có duyên với nhau ngay từ lúc đầu gặp mặt, hy vọng con sẽ hiểu những gì bác
nói.
Duy Tâm gật đầu, nó chạnh lòng nhớ đến ba mẹ của nó, trước lúc họ phiêu
du nơi miền cực lạc vẫn mong muốn con trai mình tìm thấy một hạnh phúc mới.
Chuyện này có liên quan đến Tiểu Ninh rất nhiều...
Ánh mắt của Tiểu Ninh dạt dào tình cảm trao về Duy Tâm, khiến cho thằng
bé đỏ mặt, nhìn sang hướng khác, nơi đó có một vùng trời bình yên, khi cơn
mưa vừa dứt, ánh trăng huyền ảo soi sáng lung linh...
Quán Rượu Nửa đêm
Quán rượu Không Tên nằm yên tĩnh cưới con đường có vòm cây xanh
ngắt. Một con đường đẹp nhất trong thành phố, nhưng lại là một con đường
vắng vẻ một cách kỳ lạ.
Giang cầm trên tay bộ hồ sơ xin việc đứng ngập ngừng trước cánh cửa kính
màu đen, cô không thể nhìn rõ bên trong, nhưng có một điều chắc chắn rằng, có
một người ngồi trong quán đang quan sát cô.
Cuối cùng Giang mạnh dạn đẩy cánh cửa bước vào, cô giật mình trông thấy
một người thanh niên có gương mặt hơi xương, đôi mắt dài và đen như vẽ, anh
ta ngồi trên bộ ghế salon có vẻ như chờ đợi cô.
Giọng người thanh niên thật trầm ấm như có một sức hút kỳ lạ. Giang nhận
ra ngay âm thanh quen thuộc này, chính anh ta đã trả lời điện thoại khi cô gọi
đến xin một cuộc hẹn phỏng vấn. Một cuộc phỏng vấn kỳ lạ, trong một quán
rượu duy nhất chỉ có hai người vào lúc nửa đêm.
Người thanh niên nhã nhặn lên tiếng:
- Tôi là Nhật Trung, rất hân hạnh được quen biết cô Giang.
Giang gật đầu đáp lễ, ánh mắt cô đang quan sát xung quanh. Một quầy bar
hình vòng cung được gắn kiếng trong suốt như pha lê, phía trên quầy những kệ
gỗ trưng bày các chai rượu đủ màu sắc, phô trương ra một thế giới màu sắc lung
linh trong ánh đèn màu mờ ảo.
www.vuilen.com
49

