
Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA
PHẦN 5
Nhật Trung kết thúc câu chuyện với tiếng thở dài nghe não lòng, anh quay
sang nhìn Giang nhép môi cười nửa miệng:
- Trên đời này không ai định nghĩa được tình yêu! Người ta có thể thề non
hẹn biển, nhưng thời gian cũng làm cho lòng dạ con người thay đổi.
Giang cảm thấy bất bình trước câu chuyện của Nhật Trưng, cô lớn tiếng nói:
- Chí Cường là một người bạn rất tồi, nếu em là anh, em sẽ tống cổ hắn ra
khỏi quán rượu rồi. Ngay từ đầu em biết hắn không phải là nam tử hán đại
trượng phu mà.
- Trong chuyện này không nên trách Chí Cường, anh ta chỉ là một nạn nhân.
Người thay lòng đổi dạ chính là Băng Trinh, cô ta không hề hé môi về cuộc hôn
nhân của mình cho Chí Cường biết. Khi mọi chuyện vở lẽ ra, ván đã đóng
thuyền rồi.
- Lòng dạ đàn bà thật nhẫn tâm. Bây giờ em hiểu ra tình bạn giữa anh và Chí
Cường rồi.
Nhật Trưng nhướng mắt nhìn Giang, câu nói vừa rồi của cô làm cho anh tròn
xoe mắt từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:
- Em nói tất cả đàn bà trên thế gian này ai cũng độc ác hết ư?
Không ngờ câu nói của Giang làm cho sự suy diễn của Nhật Trung phong
phú như vậy, cô lúng túng nói:
- Ý của em là... là chỉ có một số...
Tiếng cười giòn tan của Nhật Trung cắt ngang lời nói của Giang, anh khịt
mũi đáp:
- Xin lỗi anh quên mất em cũng là đàn bà, như những người đàn bà khác.
Nhưng em khác họ, em có một tâm hồn cao thượng mà họ không có được!
- Vậy sao?
Giang có vẻ như không vui, cô đứng dậy bước trở vào quầy bar. Nhật Trung
cũng đứng lên bước theo cô, anh phụ với Giang làm công việc mắc các ly thuỷ
tinh trên giá treo, vừa làm anh vừa hỏi:
www.vuilen.com
62

Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA
- Việc học ở trường em như thế nào rồi?
Nhún vai, Giang trả lời theo kiểu tạm bợ:
- Cũng không đến nỗi tệ lắm.
Nhật Trưng mỉm cười, đưa một chiếc ly thuỷ tinh có màu xanh nhạt ngang
mắt, anh thích thú ngắm nhìn mọi thứ trong màu sắc mình vừa chọn. Một màu
xanh huyền ảo.
- Còn anh, ngoài thời gian ở quán anh làm gì?
- Thì cũng không đến nỗi tệ...
- Đó không phải là một câu trả lời. - Giang nhăn mặt kêu lên.
Nụ cười rất nhẹ thoáng trên môi Nhật Trưng:
- Vậy em thích câu trả lời như thế nào?
Ngẫm nghĩ trong vài giây, Trúc Giang nheo mắt nói:
- Em nghĩ anh không có công việc gì khác ngoài việc trông coi quán rượu
phải không? - Giang mân mê một cái ly trên tay, màu xanh của nó làm cho ánh
mắt cô thật dễ chịu, cô nhỏ nhẹ nói tiếp - Nhưng đại khái, anh có thể trả lời
những thông tin về bản thân mà người ta vẫn thường nói. Tức là...
- Là sao? - Ánh mắt Nhật Trung thật tình tứ.
- Đại loại như anh thích làm gì, đi đâu, ăn gì, và bạn bè thân nhất của anh là
ai?
Nhật Trung đứng khoanh tay trước ngực nhìn Giang trân trối:
- Em muốn anh tự bạch bản thân phải không?
- Đừng... anh đừng dùng từ đó, nghe nó buồn cười quá. Nhưng... đúng là như
vậy!
- Anh chẳng có gì đặc biệt cả đâu em.
- Sao anh lại nói như vậy?
Giang xoay người, tì hai khuỷu tay lên mặt quầy bar, đầu ngửa ra sau, cô nói
nho nhỏ với một giọng bâng quơ:
- Chẳng lẽ cuộc đời anh không thích một cái gì nhất sao?
www.vuilen.com
63

Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA
Bước đến gần Giang, Nhật Trung cho hai tay vào túi quần, nhún vái anh đáp:
- Chẳng có một thứ gì để anh thích nhất.
Giang thay đổi tư thế đứng, cô tựa lưng vào vách tường, ánh mắt cô đang
nhìn xoáy vào gương mặt nghiêm nghị của Nhật Trung.
- Em biết tình yêu đối với anh là một trò vô nghĩa rồi, còn tình bạn thì anh
quá đủ, một Chí Cường cũng làm cho anh điên đầu. Nhưng phải có một cái gì
đó giúp cho anh nhận biết được hương vị trong cuộc sống chứ?
- Nghe cũng hay đấy, nhưng anh đã quen một cuộc sống bình dị. Mọi thứ
dường như không còn ý nghĩa với anh nữa.
Không gian bỗng nhiên im lặng, cuộc nói chuyện giữa hai người trở nên nhạt
nhẽo. Cho đến khi Nhật Trung tiếp nối câu chuyện bằng một đề tài khác:
- Quán rượu này là của Chí Cường, anh ta tặng riêng cho anh.
Giang buột miệng nói ra sự thật:
- Để chuộc lại một phần lỗi lầm phải không?
- Không ai có lỗi lầm gì với nhau. Nhưng có những nỗi lòng không biết thổ
lộ cùng với ai. Giữa ba người không ai hoà hợp với nhau, mỗi người mỗi suy
nghĩ, nhưng lại nắm tay nhau bước chung một con đường.
- Em chưa hiểu hết ý của anh!
- Một ngày nào đó em sẽ hiểu...
Những ngày kế tiếp trôi qua quán rượu Không Tên một cách nặng nề, Nhật
Trưng tận tình truyền đạt những kiến thức mà anh học được ở nước ngoài cho
cô học trò nhỏ của anh.
Giang có thể kết hơp giữa lý thuyết và thực hành, bỗng nhiên cô trở thành
một người pha chế rượu tuyệt vời. Sáng nay cô đã gửi đơn đăng ký cuộc thi
“Người pha rượu giỏi nhất trong năm”.
Nhật Trưng nhận được thông tin này, anh thật sự rất vui.
www.vuilen.com
64

Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA
Trời đã vào khoảng cuối tháng bảy. Bầu trời có một vẻ sầu muộn khó gọi
tên. Một đám mưa vừa kéo đến, nhưng cũng nhanh chóng đi qua khỏi thành
phố.
Không khí lạnh lẽo, ẩm ướt bao trùm lấy mọi nơi, Nhật Trung có vẻ thờ ơ,
anh đang ngắm nhìn bầu trời, với những đám mây màu xám đang kéo đến.
Giang ngẩng đầu lên nghe tiếng gọi của Nhật Trung:
- Giang, anh quên nói với em, hôm nay quán mình đóng cửa sớm.
Giang cười thầm trong lòng, từ khi vào làm việc cô chỉ gặp Chí Cường và
Băng Trinh, ngoài ra không có một người khách nào khác vào quán rượu. Câu
chuyện nghe có vẻ kỳ quặc, một quán rượu ấm cúng, không gian rất thích hợp
cho mọi người, chủ quán là một người thanh niên đẹp trai, pha rượu rất ngon,
nhưng không có khách hàng nào lui đến.
Có lần, mấy đứa bạn của Giang muốn tham quan nơi cô làm việc, nhưng bọn
chúng thất vọng trước cái lắc đầu từ chối của cô.
Thật ra Giang cũng muốn mời đám bạn cô đến chơi, để tạo thêm bầu không
khí vui nhộn, nhưng khi trông thấy nỗi buồn vu vơ của Nhật Trung cô liền thay
đổi ý định. Bởi vì cô biết rằng quán rượu Không Tên này chỉ dành cho ba người
mà thôi...
- Tối nay em rảnh chứ?
Câu hỏi của Nhật Trung kéo Giang ra khỏi những suy nghĩ viển vông. Cô
ngẩng đầu lên nhìn anh so vai nói:
- Đằng nào em cũng phải làm việc. Em không có kế hoạch gì cho bản thân
của mình đâu.
Nhật Trung hỏi cho có lệ:
- Em có bạn trai chưa?
- Em vẫn chưa có bạn trai! Nếu em có bạn trai, có lẽ em không làm việc ở
đây.
- Tại sao?
www.vuilen.com
65

Tác Giả: Lê Kỳ Nam GIỌT MÁU ĐÊM KHUYA
Giọng của Giang hơi gay gắt, cô nhấn mạnh từng chữ:
- Không có một người đàn ông nào cho bạn gái mình làm trong một quán
rượu. Quán rượu mà chỉ có hai người.
Nhật Trung có vẻ ngơ ngẩn, khi anh nhận ra một sự thật hiển nhiên:
- Ờ phải... Nhưng em vẫn chưa có bạn trai. Tối nay, em ở lại đây với anh.
Anh em mình uống một tí gì với nhau.
Giang cười thật tươi, cô nhanh chóng quên đi những phiền muộn trong lòng.
- Thầy trò thì đúng hơn, chúng ta uống mừng vì em vừa đăng ký xong cuộc
thi.
- Đúng rồi, chúng ta phải ăn mừng chứ.
Tấm bảng đóng cửa được treo lên, thật là buồn cười khi Giang phải làm công
việc này. Quán rượu có bao giờ chào đón người khách, treo bảng đóng cửa hay
mở cửa chỉ là việc làm theo thói quen của một người nhân viên.
Không gian im ắng, Giang nghe tiếng đá lắc lanh canh trong cái bình bằng
inox. Nhật Trung mở một đĩa nhạc hoà tấu đàn piano, tiếng nhạc nhè nhẹ mang
đến một âm điệu thật dễ chịu.
Giang chọn cho mình một ghế đệm thật êm, đây là ngày thứ bảy mà cô làm
việc trong quán rượu. Một tuần trôi qua thật nhanh, đêm nay cô sẽ là người làm
khách và người phục vụ hiển nhiên là Nhật Trung.
Đưa tay đốt sẵn cây nến trên bàn kính, ánh sáng của nó càng làm cho quán
rượu thêm huyền ảo. Bản nhạc như tiếng nước chảy róc rách nghe thật êm tai
nhưng cũng có lúc dữ dội như thác đổ, rồi mọi thứ trở lại phẳng lặng như mặt
nước hồ thu không một chút gợn sóng, im lìm, tĩnh lặng...
Nhật Trung đem đến hai ly cốc-tai, vừa nhìn qua Giang cũng biết nó tên gì
rồi. Một cái tên nghe rất ngọt ngào bằng một câu tiếng Anh: “I love you”. Có
thật sự những gì Nhật Trung muốn nói trong buổi tối đêm nay, xuất phát từ một
câu nói đó hay không?
- Em biết không? Điều hay của món này là dù có pha chế tồi đi nữa, nhưng
người ta cũng dễ dàng bỏ qua, bởi vì cái tên của nó đã thay lời tỏ tình rồi, một
khi người ta không dám nói lên sự thầm kín của mình.
Giang cảm thấy lồng ngực của mình muốn vỡ tung ra, cô đang chờ đợi câu
nói tiếp theo của Nhật Trung, có thể anh sẽ dịch ra cái tên của ly rượu anh vừa
pha, một cái tên thay cho lời nói mà cả tuần nay Giang chờ đợi mỏi mòn.
www.vuilen.com
66

