
Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Phần 5
Vẫn cảnh hoa viên cũ, nhưng lúc này chỉ có một mình Trúc Đào. Cầm
trên tay tờ thiếp hồng vừa được gởi tới nàng xem xong rụng rời chân tay, để rơi
nó xuống cỏ, kêu lên thảng thốt:
- Tại sao xảy ra chuyện này!
Trong thiếp báo tin hôn lễ của Thiện Sĩ và Kiều Loan!
Lời hẹn ước lúc chia tay cách đây chưa đầy một năm mà giờ đây là một
hung tin báo về! Trúc Đào không tin vào mắt mình, nên lại nhặt tấm thiếp lên,
rồi một lần nữa đau đớn ôm lấy ngực, đổ xuống thảm cỏ. Trong nhà không có
ai, nên Trúc Đào gục ở đó khá lâu mà chẳng thấy người nào ra đở lên. Đến khi
bình tâm lại, chính nàng gượng đứng lên và lần từng bước về phía cuối vườn.
Khi đứng trước một miệng giếng sâu thì nàng dừng lại. Cái giếng đào đã từ lâu,
chỉ dùng để tưới vườn, nhưng gần đây người chăm sóc vườn nghỉ việc, chưa có
người thay, nên lâu lâu mới có người ra đây...
- Trên cõi đời này thiếp chỉ còn mình chàng, nay chàng lại bỏ thiếp mà
theo người khác, thì hỏi thiếp còn có ý nghĩa gì nữa? Vĩnh biệt chàng và chàng
hãy nhớ, thiếp yêu chàng nhiều bao nhiêu thì giờ đây thiếp hận chàng bấy
nhiêu! Thiếp hận chàng, hận lũ đàn ông bạc tình bạc nghĩa như chàng! Thiếp
thề, thiếp sẽ trả thù!
Trúc Đào nhắm nghiền mắt lại, nhoài người khỏi miệng giếng, chỉ trong
nháy mắt chẳng còn thấy bóng dáng nàng đâu!
Trưa ngày hôm sau, lúc mặt trời đứng bóng thì Phước mới dậy. Nhìn
đồng hồ tay, anh giật mình đứng lên, trên người anh rơi ra một vật, mà khi nhìn
nó anh mới nhớ tới giấc mơ vừa trải qua. Chiếc vương miện nằm lăn lốc trên
nền gạch cũ.
- Trúc Đào!
Vô tình Phước gọi tên người con gái trong mơ, không ngờ tiếng gọi khẽ
đó được đáp trả bằng một tiếng thét kinh hoàng ở nhà ngoài! Hoảng hốt, Phước
chạy ra thì thấy chú Sáu vừa choàng dậy vừa hoảng loạn:
- Cậu ơi, cứu tui với! Cứu!
www.vuilen.com
65

Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Phước biết ông ta vừa trải qua cơn ác mộng gì đó, nên chụp lấy vai nói
lớn:
- Tôi đây mà. Phước đây!
Lúc ấy chú Sáu mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn ngơ ngác, lắp bắp nói:
- Cô... cô ta... cô ta bóp cổ... bóp cổ và đuổi...
Phước phải gắt lên:
- Có chuyện gì chú bình tĩnh nói nghe coi!
Bấy giờ chú Sáu mới nín và nhìn Phước hồi lâu. Phước phải lặp lại:
- Chú mơ thấy ác mộng phải không?
Biết chắc là mình đang ở thực tại, lúc này chú Sáu mới kể lại:
- Tui đang ngủ thì thấy có một cô gái ăn mặc giống như mấy tiểu thơ
trong phim Hồng Kông. Cô ta lấy nguyên tảng đá lớn đè lên người tôi rồi vừa
quát tháo inh ỏi, đuổi tui phải đi khỏi nơi đây liền! Cô ấy còn nói đây là nhà của
cô ta, không ai được vào ở. Nếu không nghe lời thì…
Ông ta nói tới đó thì bỗng nhiên vùng thoát chạy ra ngoài. Phước gọi
theo:
- Chú Sáu! Chú Sáu!
Nhưng ông ta không màng, cứ cấm đầu chạy.
Lúc này Phước mới tự nhủ: Không lẽ cũng là chuyện nàng Trúc Đào?
Phước đưa mắt nhìn quanh chỗ nằm của chú Sáu và phát hiện ra đầy
những nước, có lẽ do ông quá sợ đã… tè ra! Tuy nhiên khi nhìn kỹ lại anh lại
thấy có một bộ quần áo sũng nước đang nằm ở góc nhà.
- Bộ đồ này!
Đó chính là bộ trang phục mà nàng Trúc Đào trong giấc mơ đã mặc! Loại
quần áo này ngày nay chỉ còn thấy trong phim ảnh hay ở các viện bảo tàng. Vậy
mà...
Cầm bộ đồ lên, Phước không thể nào lầm được, anh đã thấy nó rất rõ
trong giấc mơ vừa rồi và nàng Trúc Đào đã mặc nó trong lúc nhảy xuống giếng.
- Đúng rồi, quần áo của nàng ta!
Đem bộ quần áo đó vào phòng, đặt nó cạnh chiếc vương miện cổ, hai vật
hoà hợp với nhau một cách lạ lùng, chứng tỏ chúng cùng một người chủ. Lúc
này Phước mới nghiệm ra, anh lẩm bẩm:
- Nàng Trúc Đào ấy đã sắm sẵn những vật này, chờ khi chàng Thiện Sĩ
trở về để làm đám cưới! Đúng rồi!
www.vuilen.com
66

Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
Lục tìm thêm nữa trong rương, Phước còn thấy có cả một đôi hài nhung,
một bộ áo gối thêu rồng phượng rất đẹp, tuy màu chỉ, vải có phai theo thời gian,
nhưng đường nét và hoạ tiết vẫn còn hiện rõ sự tinh xảo, khéo tay.
Đã xác định được nguồn gốc, Phước rất trân trọng những vật trước mắt,
anh đem phơi bộ quần áo, còn chiếc vương miện thì đặt trở lại trong rương một
cách cẩn thận.
Xong đâu đó Phước mới cảm thấy người mỏi nhừ, có lẽ do suốt đêm qua
ngủ không đủ giấc, anh định ra ngoài kiếm cái gì ăn rồi sẽ về nhà ngủ một giấc
để lấy lại sức.
Tuy nhiên, lúc bước ra phòng khách, Phước giật mình khi thấy có một
người ngồi sẵn ở ghế trường kỷ. Người ấy nổi bật lên bởi bộ quần áo mặc trên
người! Bộ trang phục của một quan nhân hay phú hộ thời xưa!
- Ông là…
Người khách quay lại trực diện với Phước, vừa cất tiếng hỏi:
- Không nhận ra tôi sao, cậu Phước?
Phước nhìn sững và ngập ngừng hỏi:
- Ông đây là... là bác đạp...
Người khách tiếp lời:
- Là người đạp xe xích lô đây mà!
Thì ra là ông ta! Nhớ lại hai lần trước Phước lùi một bước, như cảnh giác.
Ông lão vội lên tiếng:
- Tôi có làm gì đâu mà cậu sợ. Nếu muốn làm gì thì hai lần trước cậu đâu
còn sống đến hôm nay! Tôi chỉ...
Ông ta đưa tay chỉ một vòng khắp nhà, giọng từ tốn:
- Ngôi nhà này vốn là của tôi, cậu có tin không?
Phước bây giờ mới nhìn kỹ bộ quần áo ông ta mặc trên người, anh hơi
lúng túng:
- Ông là...
- Tôi là chủ ngôi nhà này. Xưa kia tôi làm quan ở Trấn này. Người ta gọi
tôi là Tri phủ Nguyên. Ngôi nhà này tôi xây lên được ba năm thì xảy ra chuyện.
Năm ấy tự dưng con gái tôi rơi xuống giếng mà chết, rồi ngay sau đó tai họa lớn
khác lại ập vào nhà tôi, khi quân lính thị vệ của quan Phò Tổng Trấn Thành kéo
tới bao vây, lục soát nhà và tuyên bố tịch thu tài sản, lột áo mão của tôi, đuổi về
làm thứ dân! Lúc ấy tôi không hiểu là chuyện gì, nhưng sau đó tôi đã rõ. Do con
gái tôi là Trúc Đào yêu cùng một người đàn ông với con gái Phó Tổng Trấn,
nên cha con tôi bị hại là để họ chiếm độc quyền. Con gái tôi chết oan ức, nhưng
www.vuilen.com
67

Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
cũng may cho nó, bởi nếu không chết trước thì ngày ấy nó thế nào cũng bị bắt
giam và chịu cực hình, để rồi thế nào cũng chết rục xương trong ngục tối!
Ông kể mà sự xúc động làm cho đôi lần ông phải dừng lại, đè nén. Mãi
sau đó ông mới nhìn thẳng vào Phước và nói tiếp:
- Cậu đã hiểu ra chuyện rồi, thì tôi xin nói thẳng, tôi không muốn cậu
chen vào cuộc sống vốn yên tĩnh từ ngót trăm năm nay rồi.
Phước hỏi lại:
- Như vậy bác đã... đã là...
- Là người đã chết, nói theo thông thường thì tôi là hồn ma! Cậu không
tin sao?
Phước ấp úng:
- Không... không... cháu tin. Nhưng mà...
- Người chủ nhà vừa bán cho cậu là cháu bốn đời của tôi. Vừa rồi nó làm
một việc mà tôi đau lòng lắm. Nó cải táng, đưa chúng tôi đi khỏi mảnh đất mà
trăm năm trước chúng tôi thề nếu sống thì sống nơi đây, còn chết cũng nằm đây
vĩnh viễn! Do vậy tôi xin cậu hãy trả lại nơi chúng tôi không thể xa.
Phước phản đối ngay mà quên rằng trước mặt mình là một hồn ma:
- Đâu được! Tôi đã mua xong rồi, giấy tờ tiền bạc cũng dứt điểm rồi, làm
sao có thể thay đổi. Vả lại mồ mả cũng đã cải táng rồi...
Ông lão chỉ tay ra sau vườn:
- Cũng may là nhờ cậu mở chiếc rương ra nên con gái tôi đã sớm trở về
ngôi mộ cũ. Còn hai vợ chồng tôi thì bữa nay bàn với cậu, xin cậu hãy thương
tình. Chúng tôi sẽ tìm cách bù cho cậu ngôi nhà khác, cũng gần giống như vầy.
Nếu cậu chịu thì ngay chiều nay…
Thấy Phước còn chưa hẳn tin, ông đứng lên ra dấu cho anh:
- Cậu theo tôi ra ngoài vườn sẽ rõ.
Ở góc vườn, nơi ba cái huyệt vừa cải táng bữa trước, nay đã có một ngôi
mộ trở lại như cũ! Ông lão chỉ và nói:
- Trúc Đào đã nhờ cậu mà được nằm yên chỗ cũ. Nó nhớ ơn cậu, chớ nếu
không thì ngay tối qua cậu đã bị nó rước đi rồi, lúc cậu lấy chiếc vương miện
của nó ra. Nhất là khi cậu đem phơi bộ đồ ướt sũng nước của nó, hành động ấy
khiến nó không xem cậu là kẻ thù, nó tha cho cậu đó.
Phước đứng tần ngần một lúc, anh rất khó xử trong vụ này, bởi ngoài việc
thích ngôi nhà, anh lại sợ nếu mình bỏ, thì có thể Hồng Loan sẽ phỗng tay trên,
mua lấy?
Chừng như đoán biết suy nghĩ của Phước, ông già nói ngay:
www.vuilen.com
68

Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ
- Cậu còn bị tôi đuổi ra khỏi đây nữa. Yên chí đi, không người nào vào ở
được nhà này cả.
Ông nói xong, quay bước đi lẩn vào mấy bụi cây phía hông vườn. Khi
Phước đuổi theo thì không còn tìm thấy nữa. Muốn cất tiếng gọi, nhưng anh
chợt nhớ ông ta là một... hồn ma, nên lặng lẽ trở vô nhà.
Bước vô phòng chứa đổ cũ, một lần nữa Phước kinh ngạc, bởi bộ quần áo
ướt anh phơi lúc nãy đã biến mất! Cả chiếc vương miện nằm trong rương cũng
bị lôi ra, để trên đầu tủ, như một vật trưng bày!
Không nghĩ ngợi gì nữa, Phước chấp tay lại, khấn rất thành tâm:
- Con xin lỗi nương nương. Chẳng qua vì chưa biết nên xúc phạm người,
từ bây giờ xin trả lại cho người mọi thứ. Con xin…
Bỗng nhiên một cái tát nẩy lửa giáng vào một bên má của Phước khi anh
chưa dứt lời. Nhìn lại không thấy ai trong phòng, Phước vội lên tiếng:
- Con xin lỗi, nếu có điều chi thất thố thì xin...
Phước lại bị một cái tát nữa, đau điếng! Anh vừa định mở miệng nói nữa
thì chợt hiểu, vội đổi cách xưng hô:
- Xin lỗi cô nương, tôi...
Lần này quả nhiên Phước không bị đánh. Anh biết mình gọi cô ấy là
nương nương đã chạm tự ái, bởi cho đến lúc chết cô nàng vẫn còn là gái đồng
trinh. Mà từ nương nương là để gọi những người đã có chồng.
Phước nhẹ bước ra, khép cửa phòng lại. Anh tự nhủ, nếu có mất tiền mua
nhà cũng đành cam chịu, chắc chắn là anh sẽ không trở lại đòi...
Chiều hôm đó, trong lúc đang ngồi nhà nghe vợ cằn nhằn về chuyện tự
dưng bỏ số tiền lớn vào ngôi nhà, rồi bị mất, thì có người gọi cổng, Phước bước
ra cùng với vợ, gặp một người khách lạ, anh ta đưa cho Phước chùm chìa khóa
và một tờ giấy vừa nói:
- Ngôi nhà này từ bây giờ là của anh. Tôi đã làm thủ tục sang tên sở hữu,
giờ anh chỉ việc đi nộp thuế trước bạ nữa là xong. Xin cám ơn anh đã mua ngôi
nhà.
Ông ta bỏ đi ngay. Phước phải gọi giật lại:
- Ai mua nhà của ông?
www.vuilen.com
69

