
Tác Giả: Người Khăn Trắng HẸN EM KIẾP SAU
PHẦN 4
2. Nỗi oan
Choàng tỉnh lại, nhìn thấy Mỹ Hương và Hảo trước mặt, bà Dung kêu thét
Lên:
- Đừng hại tôi!
Hảo hốt hoảng lên tiếng:
- Má sao vậy, con và Mỹ Hương đây mà!
Bà nhìn thẳng vào Mỹ Hương vừa xua tay lia lịa:
- Cô... cô này mới vừa ở đây...
Mỹ Hương phải lên tiếng ngay:
- Con chờ anh Hảo tỉnh lại ở nhà con thì đúng vào giờ cơm, ba má con bắt
phải ăn rồi mới được đi. Ăn cơm xong là tụi con đi ngay, mới vừa về tới đây thì
nghe chị Hai Chanh nói má có khách tới thăm mà lại tiếp trên phòng anh Hảo,
nên con mới chạy lên ngay và... thấy má đang nằm ngủ say!
Bà Dung chưa tin hẳn nên bật ngồi dậy quay sang Hảo, hỏi bằng giọng sợ
sệt:
- Đã có ai tìm con chưa?
Hảo ngơ ngác:
- Ai tìm đâu má?
- Một cô gái... mà cô ấy lại giống... giống y như cô này.
Nghe bà gọi mình là cô, Mỹ Hương kêu lên:
- Bộ má không nhận con là con dâu sao! Má...
Hảo cũng nói:
- Sớm muộn gì thì Mỹ Hương cũng là dâu con của má rồi, má đừng...
Bất chợt nhìn thấy chiếc vòng bạc trên cổ tay Hảo, bà kêu lên:
www.vuilen.com
53

Tác Giả: Người Khăn Trắng HẸN EM KIẾP SAU
- Chiếc vòng ấy cũng giống hệch như chiếc này! Cô ta cũng có một chiếc...
Hảo gắt lên:
- Má nói cô nào?
Bà Dung phải nói thật:
- Có một cô gái đột nhập vô phòng con đây, cô đưa ra một chiếc vòng bạc
giống như chiếc này rồi hỏi má có biết không. Sao khi nghe má nói vừa nhìn
thấy nó ở nhà anh chị sui gia thì cô ấy giận dữ, trừng mắt nhìn má rồi còn hăm
dọa sẽ giết hết người bên nhà... anh chị sui gia nữa!
Mỹ Hương hốt hoảng:
- Nguy rồi! Điều này có nghĩa là...
Cô quay sang nói với Hảo:
- Anh ở lại đây lo cho má, em phải chạy về nhà gấp.
Cô phóng ra ngoài chạy như bị ma đuổi nhưng dẫu vậy khi về tới nơi thì mọi
việc đã quá trễ. Cả hai ông bà Giáo Thái đã nằm gục trong nhà. Miệng của hai
người đều trào máu.
Đúng ra trước cảnh như vậy thì Mỹ Hương phải gào khóc và tức tốc báo
động để gọi người cấp cứu. Đằng này cô lại lặng lẽ bỏ đi và biến mất ở khu nhà
mồ dòng họ Henri Phạm ngay trong khuôn viên nhà ông Giáo Thái.
Nửa giờ sau Hảo cũng có mặt. Anh không thể yên tâm để Mỹ Hương đi một
mình nên vụt chạy theo. Khi vào nhà anh chẳng còn nhìn thấy cảnh tượng mà
Mỹ Hương mới thấy, có nghĩa cả hai ông bà Giáo Thái đã không còn nằm ở đó
nữa. Chỉ còn lại hiện trường mấy vết máu...
Chưa biết chuyện gì đã xảy ra, Hảo cố tìm kiếm khắp nhà, nhưng chẳng hề
thấy bóng dáng ông bà Giáo đâu. Chợt nhìn thấy một chiếc khăn tay màu xanh
nằm trên vạc cỏ, Hảo giật mình kêu lên:
- Cái này của Mỹ Hương mà?
Anh nhặt lên và tự dưng hướng mắt về phía cuối khu vườn. Linh tính báo
cho Hảo biết có điều gì ở nơi đó...
Bước một cách dè dặt về phía đó, Hảo phát hiện ra một dãy nhà xây kiên cố
đã cũ, nhưng hình như không phải để ở, mà Ià... nhà mồ. Quả đúng như vậy, khi
nhìn thấy dòng chữ trên tấm biển “Mộ phần nhà họ Henri Phạm” thì Hảo kêu
lên:
www.vuilen.com
54

Tác Giả: Người Khăn Trắng HẸN EM KIẾP SAU
- Đây là nơi chôn cất dòng họ của Mỹ Hương!
Tò mò, Hảo không ngại khi bước thẳng vào bên trong nhà mồ và giật mình
khi nhìn thấy chỉ có hai ngôi mộ xây bằng loại đá gì đó ánh lên màu đỏ phản
chiếu ánh ngọn đèn le lói trên tường đến chói mắt.
Điều gây ngạc nhiên nhất đối với Hảo là cả một ngôi nhà mồ to lớn có thể
chứa cả vài chục ngôi mộ mà chỉ trơ trọi có hai mộ phần. Phải chăng là nơi chôn
cất hai người đức cao vọng trọng nhất của dòng họ?
Suy đoán không bằng đến gần xem tnực tế, Hảo bước tới phía trước hai ngôi
mộ và giật mình khi nhìn thấy hai mộ bia rất giống nhau từ hình thức cho tới tên
họ người chết. Mộ bên trái mang tên Mỹ Hạnh còn mộ bên phải là Mỹ Hương.
- Sao lại là... Mỹ Hương?
Hảo kêu lên kinh ngạc rồi đứng thừ người ra. Một luồng khí lạnh đang chạy
dọc theo sóng lưng anh, càng lúc càng lạnh hơn khiến Hảo bắt rùng mình.
- Trời ơi, chẳng lẽ...
Anh cố đọc kỹ dòng chữ ghi ngày tháng năm sinh và một lần nữa kêu lên:
- Đúng là cô ấy! Sinh ngày 15.03.1951 và chết ngày l8.06.1971 tức mới chết
chưa đầy hai năm, lúc mới vừa tròn hai mươi tuổi!
Hảo nhẩm tính và gần bị choáng, vừa lúc anh đọc thêm mộ bia kế bên của
người tên Mỹ Hạnh. Cô này sinh ngày 15.03.195l và cũng chết ngày l8.06.197l
y như của Mỹ Hương.
- Họ cùng sinh và cùng chết một ngày! Vậy là... hai chị em song sinh!
Hảo rùng mình một lần nữa khi nhớ tới việc sáng nay anh đã trao đổi nụ hôn
đầu tiên với Mỹ Hương tại khu vườn nhà này! Khi ấy chính Mỹ Hương đã hỏi
anh một câu mà đúng ra nếu anh tỉnh táo, không bị chìm trong mê muội thì đã
hiểu ngay ý nghĩa của nó. Câu hỏi quá rõ ràng:
“Nếu có một người không còn sống trên đời này nói yêu anh thì anh nghĩ
sao? Anh có yêu người ta không?”
Lúc ấy Hảo đang như nguời cõi trên, anh chỉ biết rút đầu vào ngực cô nàng
mà không đáp. Để rồi sau đó đã nói một câu thật mơ hồ:
- Được yêu thì phải yêu cho xứng với tình yêu của người ta cho mình...
www.vuilen.com
55

Tác Giả: Người Khăn Trắng HẸN EM KIẾP SAU
Mà cũng kỳ lạ thật, lúc đó tại sao Hảo không hỏi cho rõ ràng tại sao là người
sống mà cô nàng có thể lọt vào phòng riêng của anh một cách dễ dàng như thế
được?
Nhớ lại những giấc mơ mà mẹ anh kể khiến cho Hảo càng khó hiểu hơn.
Cũng như thái độ lập lờ của cha mẹ Mỹ Hương nữa, chắc chắn là còn có điều gì
đó bí ẩn trong ngôi nhà này...
Hảo muốn bỏ ra ngoài, nhưng bất chợt anh lại nhìn thấy một vạt áo màu
xanh quen thuộc của Mỹ Hương còn ló ra ngoài chỗ nắp đậy ngôi mộ đá.
- Của Mỹ Hương!
Sự thắc mắc và tò mò đã khiến Hảo đâm ra liều. Anh có một quyết dịnh mà
nếu lúc khác thì sẽ chẳng bao giờ làm như vậy. Anh đưa tay đẩy thử nắp mộ
phần. Và... cái nắp xê dịch một cách nhẹ nhàng!
Cứ nghĩ tới một thi thể như còn sống của Mỹ Hương trong đó, Hảo hơi run...
đến khi nguyên phần bên trong mộ huyệt lộ ra thì Hảo mới thét lên:
- Trời ơi!
Người đang nằm trong phần mộ không phải là Mỹ Hương, mà chính là... bà
Giáo Thái!
- Trời ơi, sao... sao vầy nè?
Hảo vừa hỏi vừa bước lui ra mấy bước. Bất chợt lưng anh va vào một người
nào đó ở phía sau. Hảo quay lại và kêu thét lên:
- Trời ơi!
Thì ra người dứng ngay phía sau Hảo chính là... Mỹ Hương!
Hảo cố đứng vững, nhưng đôi chân cứ như bị ai kéo xuống, lảo đảo... Bỗng
anh bị bàn tay của Mỹ Hương chụp lấy và nàng nhe răng ra chẳng biết là cười
hay khóc mà chỉ mới thoạt nhìn vào Hảo đã rụng rời. Bởi hai bên khóe miệng là
hai chiếc răng nanh nhô ra!
- Mỹ Hư... ơ... ng, e...m...
Hảo kêu chưa trọn tên thì đã bị ngay một cái tát cực mạnh, kèm theo tiếng
quát:
- Còn kêu tao là Mỹ Hương nữa thì tao sẽ cắt luỡi!
www.vuilen.com
56

Tác Giả: Người Khăn Trắng HẸN EM KIẾP SAU
Bây giờ Hảo mới sửng sốt nhìn kỹ. Mặt mày thì giống hệch, chỉ có cách ăn
mặc thì không giống, nhất là giọng nói thì khác xa.
- Cô là...
Hảo đưa mắt nhìn xuống mộ bia có tên Mỹ Hạnh và chợt hiểu. Anh lắp bắp:
- Cô là Mỹ Hạnh!
Cô ta không đáp, lại đưa tay kia hình như định kéo Hảo tới gần hơn. Vô tình
cổ tay có đeo chiếc vòng bạc của cô ta va chạm vào chiếc vòng trên tay Hảo,
vang lên một tiếng khô khan và... cùng với một tiếng thét kinh hoàng từ miệng
cô nàng. Rồi trước sự kinh ngạc của Hảo, cô ta lảo đảo ngã xuống.
- Cô Mỹ Hạnh!
Hảo cúi xuống định đở cô ta dậy thì ngẫu nhiên lại chụp đúng cổ tay có chiếc
vòng bạc. Chẳng hiểu chiếc vòng rộng hay sao, mà vừa nắm phải thì nguyên cái
vòng đã nằm gọn trong tay Hảo. Và... chẳng thể nào tin nổi, thân thể của cô
nàng bỗng dưng bốc cháy, khói bốc lên xanh cả một góc phòng.
Khi khói tan thì chẳng còn trông thấy thi thể của Mỹ Hạnh đâu nữa. Hảo
bàng hoàng:
- Trời ơi!
Vừa lúc ấy chiếc vòng bạc trong tay Hảo bỗng lóe sáng rồi có một luồng khí
lạnh buốt chạy theo cánh tay anh, chạy lên tận đầu. Hoảng quá, Hảo tìm cách
đặt chiếc vòng xuống nhưng không tài nào tháo ra được. Mà khí lạnh thì càng
lúc càng mạnh thêm, khiến cho Hảo hầu như không còn kiểm soát được mình
nữa. Anh lấy tay này chụp qua tay kia và chiếc vòng anh đang đeo cũng phát ra
luồng khí lạnh khác, giống y như chiếc vòng kia. Hảo quýnh quá, liền kéo
mạnh, chiếc vòng đó cũng rơi ra như chiếc kia và... cả hai rơi chồng lên nhau.
Lúc ấy cái cảm giác kỳ lạ mới chấm dứt. Hảo ngơ ngác:
- Sao kỳ vậy?
Anh cúi xuống nhìn kỹ vào hai chiếc vòng và càng ngạc nhiên hơn khi trên
vòng dòng chữ tên của anh bây giờ có thêm hai chữ Mỹ Hương lồng vào, còn
chiếc kia thì thêm hai chữ Mỹ Hạnh xoắn lấy chữ Thiện Hảo.
Hảo hoang mang cực độ, anh lẩm bẩm:
- Sao lại có chuyện này? Tại sao là Mỹ Hạnh?
www.vuilen.com
57

