
đề như hướng giá trị đối với truyện dài, quan hệ giữa độ sâu, độ rộng của
tinh thần và số lượng trang sáng tác v.v...
Trong đó, ý kiến tập trung thể hiện ở cuộc thảo luận về mối quan hệ
giữa dung lượng với độ sâu của truyện dài. Trong Đương đại tác gia bình
luận số 1 năm 2006 đăng bài Bảo vệ sự tôn nghiêm của truyện dài của Mạc
Ngôn. Đây cũng là chuyên mục tiếp nối mở ra của tạp chí ấy. Mạc Ngôn
cho rằng: “Truyện dài thì phải dài, không dài sao gọi là truyện dài? Muốn
viết truyện dài cho dài rõ ràng là không dễ. Điều mà chúng ta thường nghe
thấy là lời kêu gọi hãy viết truyện dài cho ngắn lại. Trái lại ở đây tôi kêu
gọi truyện dài là phải viết cho dài! Tất nhiên, truyện dài viết cho dài, không
chỉ là chồng chất sự kiện và số chữ, mà phải có khí lượng lớn trong lòng,
phải là sự đại kiến tạo về nghệ thuật”. Mạc Ngôn vì thế coi độ dài của
truyện dài là sự tôn nghiêm của tiểu thuyết, ông nói: “Truyện dài không
thể vì muốn thích hợp với thời đại ưa khuấy động tình cảm này mà hy sinh
sự tôn nghiêm đáng có của mình. Truyện dài cũng không thể vì muốn
thích ứng với một số độc giả nào đó mà rút ngắn độ dài của mình, giảm
bớt mật độ và hạ thấp độ khó của mình”.
Uông Chính cho rằng, sự khác biệt giữa ngắn, dài và vừa của tiểu
thuyết có rất nhiều căn cứ kinh điển, hình thành nên những định luật thẩm
mĩ tương ứng. Nhà văn nên có ý thức về văn học sử, nên có ý thức kính
sợ kinh điển, còn “truyện dài nhỏ” (tiểu trường thiên) chẳng qua là kéo dài
truyện vừa mà thành. Truyện vừa vốn là một dạng văn thể thiếu rõ ràng
mới dấy lên, chưa thuần thục. Để thích ứng với nhu cầu của báo chí hiện
nay, lại thêm ảnh hưởng của sáng tác điện ảnh hoá, truyền hình hoá nên
mới có “tiểu trường thiên” mà hiện đang tràn lan đến thành tai hoạ, khiến
cho rất nhiều người vốn không thể sáng tác được truyện dài cũng được
thể trà trộn, làm hỏng hình ảnh của truyện dài truyền thống, khiến nhiều