
Quả trầu không

Có bốn anh thợ cưa xẻ gỗ cho một ông nhà giàu dưới vườn cây vào tiết tháng năm.
Mít vừa độ chín, mùi hương thơm toả khắp khiến bốn anh thợ cưa thèm rỏ dãi. Chủ
nhà lại là một lão hà tiện và keo kiệt, trưa nào cũng ra rình và đếm lại những quả
mít đã chín. Bốn anh thợ cưa vừa thèm vừa ghét lão chủ, tìm cách lấy mít ăn cho
bõ thèm.
Một anh giựt hai quả nơi cây mít có bụi trầu không leo quanh và bảo cả bọn cùng
ăn rồi sẽ có cách xử trí.
Trưa, lão chủ ra đếm mít, thấy mất hai quả bèn nổi giận, định đến bắt đền bốn anh
thợ cưa. Lão vừa đến thì anh chàng đã hái mít nói ngay:
- Ðó, nhờ ông ra phân xử cho xem ai đúng, ai sai.
- Ðúng sai thế nào không biết chứ các anh phải trả tiền hai quả mít ở cây kia cho
tôi.
- Chính hai quả ấy đó ạ. Tôi thì bảo là quả mít, còn bọn kia thì lại nhất định là quả
trầu không. Chúng cãi với tôi đã ngót mười hôm nay. Ðến lúc hạ xuống ăn thì rõ
rằng là quả mít, đúng như tôi nói. Ấy thế mà chúng nó vẫn gân cổ lên cãi. Chúng
bảo rằng quả trầu không cũng thơm và ngọt như quả mít. Bây giờ, may nhờ có ông
ra, nhờ ông nói cho một lời.
- Một lời làm sao?
- Dạ, là quả mít hay quả trầu không ạ.
Ông chủ keo kiệt lặng thinh đi vào.

Heo đi cày 2
... Thời đó làm gì có máy cày, máy xới, nếu có đi chăng nữa thì xứ “An Nam”
mình cũng hổng được mấy cái, đâu ai có đủ tiền để mua.
Vợ chồng tôi làm ruộng chủ yếu bằng cày trâu. Vì vậy, nhà tôi bao giờ cũng cất hai
cái chuồng kề cận nhau, một để nhốt trâu, một nuôi heo.
Mùa cày năm đó, mưa sớm thành thử tôi phải đánh trâu ra đồng cày từ sáng cho
đến chạng vạng tối tôi mới nghỉ, nếu không sợ trễ không kịp thời vụ. Còn bừa, trục
đất cho bà con lối xóm nữa chớ? Nên hễ cày xong hết buổi, chiều tối là tôi giao
trâu cho bả chăm sóc, lùa trâu về chuồng, cho ăn; tôi thì cơm nước tắm rửa xong
nằm lăn ra ngủ. Mệt mà, ngủ để lấy sức khuya thức sớm đánh trâu cày tiếp.
Cứ vậy, bỗng một hôm mới quá đầu canh ba bả một hai giục tôi thức dậy lùa trâu
đi cày. Bực mình, nhưng tôi không thèm cự cãi lại bả chi cho thêm chuyện rắc
rối... Tôi bước xuống đất vừa mắt nhắm mắt mở lần ra sau vườn mở cửa chuồng
trâu bắt trâu gác ách, cày. Mới đầu cày thì chúng còn kéo lẹ làng, có vẻ hăng hái
lắm, không ngờ sau đó chậm lại rồi chựng luôn không chịu kéo tiếp. Tôi lấy làm lạ,
nghĩ bụng: “Chà, mình mới khen nó tức thời đây mà?”. Rồi giận bụng, tôi giơ cây
roi lên quất, miệng la lớn: “Ví, thá...”.
Cứ nghĩ là bị roi quất vô đít đau đôi trâu sẽ bước tới, kéo cày đi mau hơn, nào ngờ
nó sụm cái đít xuống, hai chân sau khuỵu xuống, nằm ì luôn ra đó. Cả hai con đều
hổn hển thở không chịu đứng dậy kéo cày tiếp, thử hỏi hổng nổi nóng sao được.
Tôi liền giơ roi lên quất mạnh vô hông con bên này một cái, nó chợt la “ét”. Tôi
quất tiếp một roi nữa vào mông con bên kia, nó cũng “ét ét” mà không sao đứng
dậy nổi. Nghe tiếng kêu hơi “kỳ” tôi dừng tay lại, vừa bước tới trước coi kỹ, thì ra,

hồi hôm vì sật sừ say ngủ, phần ba chớp ba nháng tôi đã mở lộn cửa chuồng heo,
bắt ách nhằm mấy con heo. Lùa heo đi cày...
Thiệt thấu trời… Hổng tin, bà con thử hỏi vợ tui coi!