Sẻ chia

Con đến bên một bà

lão đang lúng túng

trước những làn xe

đông đúc, nắm lấy tay

bà và nói: “Bà để cháu

dẫn qua đường nhé!”.

Bà lão mỉm cười. Mẹ

cảm thấy những khó

khăn vì bon chen giữa

cuộc đời như bỗng nhẹ nhàng hơn.

Con chia sẻ những mẩu bánh kem – món quà sinh

nhật của con - với những đứa trẻ lang thang đen đúa

ở ven đường. Hôm sau, khi con bất chợt đi qua,

những đứa trẻ réo gọi tên con và vẫy tay chào. Nỗi cô

đơn trong mẹ giữa đất khách quê người, nơi phồn

hoa đô hội như chợt tan biến...

Con lễ phép chào bác giữ xe, cô lao công ở

trường. Thoạt đầu, cô lao công và bác giữ xe đều

nhìn con ngạc nhiên. Nhưng rồi một ngày nọ, con

đang buồn rầu vì một điểm số kém, bất chợt cô lao

công và bác giữ xe gọi con lại: “Bị điểm kém hả

nhóc? Thôi đừng buồn nữa...”. Thật hạnh phúc khi

trong cuộc sống được có người quan tâm đến mình!

Con hỏi thăm sức khỏe một cô gái ăn mặc diêm

dúa, làm cái nghề bị xã hội rẻ khinh. Cô gái ấy ngước

lên nhìn con, đôi mắt lạnh lùng thường ngày chợt ánh

lên niềm vui, đôi môi khô héo bỗng tươi như đóa hoa

hồng: “Cảm ơn em! Chị chỉ bị cảm nhẹ thôi...". Con có

tin không nhỉ, sự quan tâm thật lòng của mỗi người

chúng ta, có thể xoa dịu, cứu rỗi được những tâm

hồn đang bơ vơ lạc lối.

Con quay lại trường xưa, khoanh tay, cúi đầu

chào thầy cô giáo cũ như thời còn là đứa học trò

tiểu học. Bất chợt, thấy một đứa học trò nhỏ chạy đến

mếu máo: “Bạn N. lấy thước đánh vào đầu con...”.

Con bật cười, nhớ lại thời xưa cũng từng “quấy rầy”

thầy cô bằng những chuyện lặt vặt như thế. Nét bé

bỏng trẻ thơ với thầy cô lúc nào cũng đáng yêu.

Con chợt đọc được những điều này ở đâu đó và bảo

ngay: “Hãy mở lòng, quan tâm, chia sẻ với mọi người

và cuộc đời dường như cũng đang mỉm cười với

con...”.