
Quan điểm y học nhìn nhận người khuyết tật như những người có vấn đề về
thể chất hay tinh thần cần phải điều trị. Điều này đẩy người khuyết tật vào vai trò
bị động của người bệnh.
Mục tiêu của hướng tiếp cận y học là làm cho người khuyết tật trở lại “bình
thường”- nhưng vô hình chung lại khiến người khuyết tật cảm thấy không bình
thường. Vấn đề khuyết tật hạn chế ở từng cá nhân: khi bị khuyết tật, người khuyết
tật cần phải thay đổi, chứ không phải xã hội hay môi trường xung quanh.
Người khuyết tật cần các dịch vụ đặc biệt, ví dụ như các hệ thống vận tải
đặc biệt và các dịch vụ cứu trợ xã hội đặc biệt. Xã hội cần thiết lập các cơ quan đặc
biệt, ví dụ như bệnh viện, trường học hay các chỗ làm việc được bảo vệ, che chở,
nơi mà những cán bộ chuyên môn như nhân viên xã hội, nhân viên y tế, kỹ thuật
viên trị liệu, các giáo viên giáo dục đặc biệt sẽ quyết định và cung cấp dịch vụ điều
trị, giáo dục và công việc đặc biệt.
3. Quan điểm xã hội về khuyết tật:
Quan điểm xã hội học dưới ra câu hỏi: “Người khuyết tật có được tham gia
vào xã hội hay không? Xã hội có giúp người khuyết tật tham gia và có một cuộc
sống đầy đủ hay không?” Từ những câu hỏi đó, quan điểm xã hội học xem khuyết
tật là kết quả của những rào cản về môi trường, giao tiếp, xã hội và thái độ con
người. Những rào cản này ngăn cản người khuyết tật tham gia vào xã hội. Khuyết tật
được xem là kết quả chính trị và xã hội về một khiếm khuyết nào đó. Quan điểm xã
hội học chú ý vào thực tế là người khuyết tật bị phân biệt đối xử trong xã hội thông
qua sự sợ hãi, những định kiến, những điều luật không tồn tại cũng như không thể
tiếp cận được giao thông đi lại và các tòa nhà.
Đây là một đứa trẻ bị bại não. Cậu bé có
những vận động khác thường và bộ não
em
bị tổn thƣơng. Em cần sự điều trị
đặc biệt:
Phƣơng pháp điều trị đặc biết
về ngôn ngữ
để phát triển các cơ ở
lƣỡi, mát sa để làm dài những cơ bị co
lại và
vật lý trị liệu những vận động khác
thường
của em.