Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người Nguyễn Việt Phong

Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đời

nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Chúng ta đã từng có quyền chọn lựa những niềm vui

trong quãng đời quá nhiều mưa gió

nhưng chúng ta không phải là cỏ hoa để sống một cuộc đời như thể

chỉ một lần nhìn thấy mặt trời kia

Ngày chúng ta gặp nhau thuộc về những ngày xưa

có một cái tựa vai nhau rất khẽ

có giọt nước mắt của người này níu tiếng cười người kia để không còn rơi nữa

có những tin nhắn luôn bắt đầu bằng một từ - Nhớ…

có lời hứa nhìn thấy nhau mỗi ngày…

Ta ước về điều giản đơn như nắm tay nhau trong một ngày mưa bay

ngồi nơi vỉa hè trong một đêm nhiều gió

khi cuộc đời không thể sưởi ấm hết tất cả những gì thuộc về đau khổ

thì hãy tự sưởi ấm cho nhau!

Người không dám hình dung con đường sẽ dẫn chúng ta đi về đâu

nên chỉ cần xiết chặt tim để cùng một nhịp đập

nên chỉ cần giây phút hiện tại này ta đã cùng nhau sống

nên chỉ cần người nói bất chấp những phần trăm nhỏ nhoi hi vọng

để có một tình yêu lẻ loi giữa triệu người…

nhưng không phải tiếng cười nào cũng là biểu tượng của niềm vui

khi ta biết trong lòng người đau đớn

có những lằn ranh mà người không được phép vượt

mặc ta hứa ngàn lần sẽ đứng đợi phía bên kia!

Ta đã giang tay, đã quì gối, đã thét gào với nắng mưa…

người đã chắp tay, đã nằm xuống, đã khóc cạn khô với nước mắt…

dù biết trước những phút giây đóng dấu bởi số phận

mà không ai trong chúng ta muốn lặng im…

Người đã sống quãng đời ấy như một cánh chim

còn ta sống quãng đời ấy như một cơn gió

không có giới hạn nào trong bầu trời chúng ta cùng nhau thở

sao lại có giới hạn cho một lần tìm thấy hạnh phúc mỉm cười…

Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đời

nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Ở lại đi Nguyễn Phong Việt

Nơi này còn một câu chuyện vui chưa hết

tiếng cười chưa dứt

đêm chưa về sáng...

Nơi này còn cần một người để lau nước mắt

cần một tiếng thở dài đồng cảm

cần một cái lay vai thức tỉnh...

Nơi này còn những ngày thật ngắn

còn những đêm thật dài

còn những bình minh một người chưa thức giấc

những hoàng hôn một người đã chợp mắt...

Nơi này còn cần một giọng nói tha thiết

còn cần một tấm lòng thành thật

còn cần những ước mơ viển vông...

Nơi này còn một giấc ngủ bình yên

còn một cơn gió về thật nhẹ

còn một ánh trăng qua cửa...

Ở lại đi.

nơi này còn cần tất cả!

Rồi sẽ có lúc con cần phải trở về

Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về

cần được khóc và cần lau nước mắt

con đã từng ước mình đừng sinh ra để không bao giờ phải sống mỏi mệt

chỉ ước mình là dòng nước mà thôi...

Có lẽ con đã bất hiếu từ lúc mới chào đời

những đớn đau, giận hờn đều cuộn vào lòng giấu kín

con không cho phép mình nhìn thấy giọt nước mắt của mình rơi xuống

cứ lạnh lùng để lớn lên...

Đôi khi con thèm khát thể hiện sự yêu thương

những giấc ngủ bớt đi nhiều mộng mị

trải lòng ra mà không bận tâm nhiều phút giây suy nghĩ

ai tốt hay không tốt với mình?

Đã hơn một lần con gục ngã trên đường

Và ước chi con người ấy đến giúp

ước chi con người ấy chỉ hỏi han một câu đơn giản nhất

- V. sống có vui không?

(Con sẽ chắp tay mà tạ ơn

dù khổ đau hiện rõ trong mắt nhìn...)

Biết rằng ai cũng muốn sống cho hạnh phúc của chính mình

nhưng con muốn được sống cho hạnh phúc của người khác

muốn cả việc được chết đi để quãng đời còn lại của người ấy thanh thản

muốn được nhìn người ấy đi hết con đường

muốn được người ấy nhận ra mình- chỉ- một- lần- biết- yêu- thương...

Cảm giác bất lực đã khiến con từng ngày trở nên lặng câm

thui thủi mà sống

con ghét cay ghét đắng cái gọi là số phận

cho con biết yêu một con người

và rồi xô con xuống ngày tháng của đơn côi...

Đã không còn biết lòng mình buồn hay vui

khi ước mơ trong tim đã chết rồi!

Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về

cần được khụy ngã để được nâng đỡ như cuộc đời ấu thơ...

Từ đó những giấc mơ

Những yêu thương được gói lại trong một câu nói ngỡ như đùa

- có gì đâu để nhớ?

vào cái ngày một người bỏ đi về phía ngôi nhà với cánh cửa rộng mở…

nơi có một người khác ta!

Ngôi nhà ấy từ đó sẽ yên vui hay xót xa

những con người ấy từ đó có đủ đầy hay mất mát

bữa cơm ấy từ đó nhiều tiếng cười hay chỉ nhìn nhau thinh lặng

ta cũng đâu thể làm gì hơn.

Vào giây phút một người ta từng hết lòng yêu thương

bỏ ta đi bằng một tin nhắn

ta mỉm cười và tự nhủ lòng thanh thản

ta khép tay và thành tâm cho một lời chúc phúc

ta cảm ơn một quãng đời đã gặp nhau đúng lúc

rồi chấp nhận như cơn gió bay…

Người trở về và biết phải quên đã có với ta những giấc mơ này

nằm bên nhau mà vẫn thương từng hơi thở

chạm môi nhau mà vẫn muốn gần hơn nữa

ngồi bên nhau mà vẫn thèm nhiều thêm một chổ dựa

giống những cuộc đời vĩnh viễn cô đơn

Người trở về và vun vén cùng một người khác niềm tin

đây là lần sau cuối người được quyền chọn lựa

dốc hết lòng mình ra để cho hết những nặng nợ

gom góp mỗi sẻ chia thành nhung nhớ

và đắp lên đời nhau

Vào giây phút một người ta từng hết lòng yêu thương

thôi nhìn lại phía sau

ta mang ý nghĩ của một người đi lạc

chỉ muốn trở về nhà ôm lấy những gối chăn quen thuộc

ngủ một giấc từ bình mình của ngày hôm qua đến bình minh của ngày mai

rồi tự mình đánh thức…

như chưa hề tồn tại bình minh của ngày hôm nay!

Có người sẽ quên hết tình yêu chỉ giữ lại đau khổ trong giây phút này

có người lặng im dù trái tim muốn một lần lên tiếng

có người nghĩ ra cách bỏ chạy đi để mệt nhoài đến kiệt sức

có người chẳng còn bận tâm người mình từng hết lòng yêu thương sống một cuộc

đời với người khác…

Để từ đó những giấc mơ…

càng lúc càng vắng đi những người biết đợi chờ.