Thất sách khi “con hát mẹ
khen hay”
Mọi người đang vui vẻ, rôm rả trò chuyện trong nhà thì bỗng ngoài
sân, tiếng thằng Hiếu con chị Linh khóc thét lên...
Mọi người vội vàng chạy ra sân thì thấy cái thằng Hiếu vừa ôm chân
vừa khóc còn cái Hoa, con bé nhà hàng xóm thì mặt như hết hơi, đang khom
lưng dựng cái xe đạp đổ chổng kềnh ở góc sân.
Chưa hiểu đầu đuôi ngọn ngành thế nào, khi vừa nghe cu Hiếu bảo:
“Chị Hoa xô xe vào người con.”, chị Linh sừng sừng sổ sổ tiến về phía cái
Hoa, tát cho con bé một phát như trời giáng làm con bé ngã dúi xuống nền
sân, mặt ngơ ngác và đỏ tấy bởi năm đầu ngón tay in hằn trên má. Tát con bé
xong, chị Linh tru tréo: “Mày chơi cái kiểu gì đấy? Mày định giết con tao à?
Xéo ngay…”. Cái Hoa lúc này mới khóc nấc lên: “Cháu có làm gì đâu, thấy
xe chuẩn bị đổ vào người em ấy, cháu từ ngoài cổng chạy vào định đỡ cái
xe…”; “Mày còn trống miệng cãi à, đồ trẻ ranh, yêu quái, mất dạy…”
Chị Linh vốn là người nổi tiếng về mức độ PR con cái và chiều
chuộng con cái. Không biết chuyện thằng cu Hiếu học hành ở trường chuyên
này, lớp chọn nọ có học lực và khả năng học hành ra sao nhưng hễ nói
chuyện với ai đó về con mình là chị Linh không tiếc lời để tung hô con nào
là cháu học giỏi lắm, cháu thông minh, cả trường ai cũng biết cháu, cháu
ngoan ngoãn và rất nghe lời… trong khi thằng con trai đứng bên cạnh thấy
khách vào nhà, mắt cứ trố lên nhìn rồi giật tay mẹ: “Mẹ mẹ, hôm nay thằng
Anh rất láo nhé, nó dám đá đít con, con quay lại đấm cho nó một trận”, rồi
có khi đang đi học về, thấy khách đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với
mẹ, nó ném phịch cái cặp xuống nền và đi thẳng lên cầu thang…
Nhiều hôm với bài toán lớp năm của chương trình học cơ bản trên lớp
thằng Hiếu phải ngồi “gậm bút”, chị Linh lại toe toe chạy sang nhà cái Hoa,
ngay bên cạnh nhờ con bé làm hộ rồi hớn hở mang về, không quên để lại câu
thanh minh với mẹ con cái Hoa: “Nó giải ra rồi, nhưng cô muốn xem có
cách giải nào khác không để về bảo nó so sánh cách làm”.
Quen thói nhận được sự nuông chiều, bênh vực của mẹ nên mỗi lần
chơi với bạn bè ở trường học cũng như trong khu phố, hễ tí là nó chạy về
mách mẹ đứa này đánh, đứa kia đánh trong khi chính nó là đứa gây gổ với
những đứa trẻ khác. Chị Linh được thể thấy hàng xóm láng giềng nhường
nhịn thì ra sức dùng từ ngữ mạt sát, mắng mỏ nếu không may có đứa trẻ nào
đụng phải con chị. Trong cả khu phố dường như không có đứa trẻ nào là
không bị chị mắng vì cái tội dám trêu, đánh… con ngoan của chị.
Dần dần thằng Hiếu trở thành đứa khó bảo, đòi gì là đòi bằng được,
trên lớp thì suốt ngày trêu chọc, đánh bạn bè, những đứa trẻ trong xóm thì
dần dần “li khai” thằng Hiếu khỏi danh sách các trò chơi. Tuy nhiên chị Linh
lại vẫn chứng nào tật ấy, vẫn một mực bênh con chằm chặp khiến nhiều
người mỗi khi thấy vậy chỉ còn biết tặc lưỡi, lắc đầu chán ngán.
Thường thì cha mẹ nghĩ và cho rằng mình là người hiểu con nhất, để
rồi bênh con, che chở cho con, phía sau đó cũng là sự biện bạch cho chính
mình, hơn thế quan hệ máu mủ ruột rà “xót” con quá mức nên thường “mẹ
hát con khen hay” và luôn “đóng cửa bảo nhau“, “đẹp khoe ra, xấu xa đậy
lại”. Để rồi ngộ ra cái sự ngộ nhận của mình về con cái có khi đã muộn.