
4
“Sự cần thiết thay đổi tư duy của nông dân Việt Nam trong bối cảnh kinh tế toàn cầu” – Hoàng Văn Hữu MSSV
89231020077
sẽ rơi vào khủng hoảng. Mà đây là thực tế diễn ra hàng năm, đến nỗi nó giống như câu
chuyện “đến hẹn lại lên”. Điều đó, bắt buộc chúng ta cần tìm ra thêm những thị trường khác,
tránh phụ thuộc vào một thị trường. Muốn vậy, ngoài những chính sách vĩ mô từ Chính Phủ
thì ngay chính ở nông dân cũng cần phải thay đổi chính mình, thay đổi kiến thức, cách tiếp
cận…. hay nói cách khác là thay đổi tư duy sản xuất nông nghiệp thành tư duy kinh tế. Nông
dân phải phát triển bản thân thành những nhà kinh tế thực thụ.
3. Tư duy sản xuất nông nghiệp là gì?
Tư duy sản xuất nông nghiệp là quá trình nhận thức các quy luật khách quan về sinh học
của cây trồng, vật nuôi và quy luật chuyển hóa của nguyên vật liệu sản xuất, sử dụng tài
nguyên vật liệu để gia tăng năng suất và sản lượng sản phẩm. (Tham khảo:
https://binhthuan.gov.vn/m-tin-tuc/can-thay-doi-tu-duy-san-xuat-nong-nghiep-sang-tu-duy-
kinh-te-nong-nghiep-627673.html)
Như vậy, với lối tư duy này, nông dân sẽ luôn giữ thói quen từ bao đời nay. Mùa trước
sản xuất gì, sản xuất thế nào thì bây giờ cứ y như vậy mà làm, không có gì thay đổi. Họ
không quan tâm đến nhu cầu thị trường, không biết đến sự thay đổi nhu cầu, đòi hỏi của thị
trường. Họ sản xuất dựa trên kinh nghiệm của thế hệ đi trước hoặc tự mình trải nghiệm,
không quan tâm đến chuẩn hóa hàng hóa, chất lượng sản phẩm, yêu cầu về An toàn vệ sinh
thực phẩm, đến kiểm dịch, đến dư lượng chất cấm….Chính bởi những điều đó đã làm cho
giá trị thương phẩm của nông sản bị đánh giá thấp, nông dân không thể bán được giá cao.
Một mặt khác, nông dân sản xuất nông sản thực tế không thể làm chủ được trên chính
sản phẩm mà mình làm ra. Trong khi tất cả mọi vật tư đầu vào đều được định giá rất rõ ràng
thì giá của sản phẩm đầu ra là một con số rất mơ hồ. Nông dân không thể tự định giá được
sản phẩm của mình mà phụ thuộc hoàn toàn vào thương lái. Đây cũng chính là một bài toán
khó tồn tại cho đến nay vẫn chưa có lời giải. Hầu hết nông sản của nông dân hiện tại là do
tự phát, không hề theo một chủ trương hay định hướng nào. Vòng luẩn quẩn: trồng – chặt bỏ
- trồng cây khác – lại chặt bỏ vẫn cứ lặp đi lặp lại rất nhiều năm nay mà vẫn chưa có lời giải.
Sản xuất nông nghiệp ở Việt Nam vẫn là hình thức tiểu nông, thiếu sự gắn kết, liên kết chính
vì vậy ngay cả việc gắn mã truy xuất nguồn gốc hàng hóa hầu hết chúng ta cũng chư làm
được.
Thời gian gần đây, báo chí tryền thông rầm rộ lên vấn đề về cơ sở hạ tầng giao thông cho
Đồng Bằng Sông Cửu Long (ĐBSCL). Người ta cho rằng, chính việc chưa được đầu tư xứng
đáng về cơ sở hạ tầng giao thông nên ĐBSCL không thể phát triển kinh tế nông nghiệp tương
xứng với tiềm năng vốn có của nó được. Bản thân chúng tôi cho rằng nhận định này đúng
nhưng chưa đủ. Quả thực, ĐBSCL cần phải phát triển hệ thống cơ sở hạ tầng giao thông, tuy
nhiên chúng tôi rất đồng tình với phát biểu của Bộ trưởng Bộ NN&PTNT Lê Minh Hoan
“Nếu cứ tư duy kiểu cũ thì có hạ tầng Đồng bằng sông Cửu Long vẫn nghèo”. Theo đó, Ngài
Bộ trưởng khẳng định rằng: “Thị trường thay đổi rất nhanh và đòi hỏi chúng ta phải chuyển