
TRUYỆN NGẮN ĐẦU TAY CỦA CÔ BẠN
Chiếc xe lao vun vút trên đường phố… Tôi vội vã đạp thật nhanh
để mau về đến nhà, nôn nóng bởi tập truyện ngắn của Thanh Kim, cô
bạn gái mới quen, mới đến sinh hoạt trong câu lạc bộ sáng tác văn thơ
của Nhà Văn Hóa Thanh Niên, nhờ xem và góp ý dùm. Tôi thích thú mở
ra, mắt reo lên vì tựa đề rất hấp dẫn “ Tình yêu không dám nói “ và
những dòng chữ nho nhỏ hiện ra :
“ Cái nỗi nhớ quay quắt trái tim tôi vào buổi chiều nay. Tôi
không biết tôi đã yêu anh ấy từ bao giờ, nếu tính theo mức độ thời gian
thì không thể nào được, vì tôi và anh ấy quen biết nhau từ lúc tôi chỉ vứa
lên mười tuổi. Anh lớn hơn tôi đúng một con giáp, quan hệ tình cảm anh
em thân thiết, vì ở chung trong một xóm với nhau. Thuở ấy, tôi nhí
nhảnh, hồn nhiên, vui tươi, suốt ngày bên giá vẽ lấm lem đầy màu bột,
giấy, bút….Bởi anh là một họa sĩ đang theo học tại trường đại học mỹ
thuật và sau đó ra trường làm ở một xí nghiệp sơn mài nổi tiếng. Anh có
rật nhiều bạn gái lúc ấy cùng học vẽ chung trong trường đại học, thường
hay đến nhà, cùng anh thay phiên nhau ngồi mẫu vẽ chân dung. Mỗi lần
đến, các chị hay mua quà cho tôi để lấy lóng vì xem tôi như là một đứa
em gái của anh với những cảm tình ưu ái luôn luôn dành cho anh, bởi
anh đẹp trai, giàu có, lại có tài, là mơ ước của biết bao người con gái…
Là một đứa co nít, tôi thích thú với những món quà ấy và luôn miệng

khen các chị bạn mà tôi yêu mến nhất với anh. Nhưng dần dần, thời gian
trôi đi, cái lứa tuổi biết thương, biết nhớ của tuổi 15 đã đến. Tôi bước
vào thế giới của những cô gái bắt đầu chớm nở nụ hoa tươi. Bất ngờ, tôi
thay đổi lạ lùng, không còn dám thân thiết với anh nhiều như trước nữa,
đã bắt đầu biết ganh tị với những chị bạn cùng làm chung với anh và
người yêu cũ của anh trước đó. Tình cảm anh em thân thiết ngày càng
nâng cao dần và trở thành mối tình ngang trái, sâu sắc, chân thành nhưng
lại không dám nói. Tại sao tạo hóa lại bất công đến thế ! Người con trai
khi yêu, có quyền bày tỏ tình cảm của mình, còn người con gái khi yêu
lại phải biết chờ đợi và cứ chờ đợi, không dám nói…
Buổi chiều nay, nỗi nhớ bồn chồn, se thắt, tôi ngồi thẫn thờ ngắm
những người đi đường qua và lại. Bởi vì anh đã ra đi rồi. Một chuyến đi
không bao giờ trở lại nữa, sang bờ biển bên kia sống một cuộc đời tạm
bợ, xứ lạ quê người, quên đi hình ảnh của quê hương đất nước (ngày
xưa, anh vẫn thường ước mơ khi trở thành họa sĩ, anh sẽ vẽ thật nhiều
phong cảnh của quê hương, thiên nhiên và những con người lao động
miệt mài ), quên rồi câu chuyện hôm nào hai anh em mình tâm sự :
- Anh ơi ! Em nộp đơn thi đại học mỹ thuật nha. Em sẽ thành một
họa sĩ nổi tiếng, chứ không như anh đâu…
Anh mĩm cười :

- Là họa sĩ, ai cũng mơ ước nổi tiếng. Còn anh, anh thích vẽ thật
nhiều phong cảnh thiên nhiên, đất nước, để mọi người cùng thưởng thức
và tự hào về tổ quốc giàu đẹp của mình. Hơn nữa, nền nghệ thuật của
nước mình không thua kém ai trên thế giới.
- Và những người lao động nữa chứ anh.
- Tất nhiên.
- Còn em, em thích vẽ tranh châm biếm, để tự cười mình, cười
những kẻ khác về những khuyết điểm vướng phải và sau đó phải sửa đổi
- Em vẽ được bức nào chưa ?
- Có chứ ! Nhưng mà… em sợ không đúng quá.
- Đưa đây anh sửa cho
- Tôi lấy ra hai bức tranh. Một bức vẽ anh chàng đang quỳ, gục đầu
xuống bàn thờ khấn vái “ Cầu Phật trời cho con lấy vợ giàu, có giấy bảo
lãnh. Nếu không cho con vượt biên trót lọt”. Còn bức tranh thứ hai, anh
chàng ngước nhìn lên đã không thấy cái bàn thờ nữa, mà là cái song sắt

nhà tù, với cặp mắt mở to, hốt hoảng, thốt lên “ Ủa”. Anh bật cười và lấy
tẩy xóa đi hình anh chàng, vẽ thay thế vào một cô gái diêm dúa, lòe loẹt
đang cầu khẩn. Tôi vội la lên :
- Ơ ! Sao anh vẽ cô gái. Con gái không có ngồi tù. Đi không lọt
người ta cũng cho về liền hà.
Anh cãi :
- Thì cũng nhốt vài ngày chứ bộ. Con trai đâu có mê tín, dị đoan, cầu
khẩn như vậy đâu.
- Có chứ…Không biết đâu, em bắt đền anh hà. Anh vẽ lại anh chàng
đi, không vẽ cô gái mà.
Anh chọc tức :
- Đâu phải anh vẽ em đâu mà sợ.
Tôi không chịu thua :
- Cũng không phải em vẽ anh đâu.

Cuối cùng, tôi đã nhượng bộ bằng cách vô cớ giận dỗi suốt mấy ngày.
Bây giờ, tôi giận anh là đúng. Chính anh là anh chàng đó rồi. Tôi nghẹn
ngào, nước mắt chảy vòng quanh xuống đôi gò má nóng bỏng, biết rằng
tình cảm đơn phương của tôi dành cho anh đến đây là chấm dứt. Tôi vội
lấy khăn lau sạch đi và cố gắng tìm quên. Ôi ! Một buổi chiều ảm đạm,
đầy nước mắt. “ Tình yêu không dám nói”…”
Đọc xong truyện ngắn của Thanh Kim, với dòng chữ ghi bên dưới :”
Nhờ anh xem và góp ý dùm cho em viết tiếp đoạn hai. Em không biết
dẫn câu chuyện đi đến đâu nữa. Mối tình kết thúc rồi, anh à”. Tôi bất
chợt mĩm cười một mình, “ Mối tình kết thúc rồi, anh à “ có phải chăng
là mối tình của Thanh Kim không ? Những người mới bắt đầu viết
truyện, họ hay viết về mình trước, rồi sau đó mới đến bạn bè thân và
những người xung quanh nữa. Tự dưng tôi bỗng thấy xúc động với mối
tình âm thầm cô gái và cảm thấy đồng cảm với nhân vật chàng trai trong
ấy. Bởi vì trong cuộc đời tôi, một sự ngẫu nhiên trùng hợp không ngờ tới
mà Thanh Kim đã khơi dậy, làm sống động lại một kỷ niệm buồn thật
đáng tiếc của tôi. Tôi cũng đã yêu một cô gái với mối tình âm thầm như
vậy và quen biết từ nhỏ. Nhưng khi lớn lên, cô ấy đã thay đổi tính nết,
đã bắt đầu đua đòi ăn diện và đã tỏ ra lạnh nhạt với tôi khi biết tôi về
Duyên Hải công tác. Sau khi tốt nghiệp trường trung học sư phạm, dạy
học được hai năm, tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng làm thay đổi
cả cuộc đời của tôi. Ngày ấy, theo bạn bè, tôi vượt biên bằng tuyến