4
đến con số 40.000 hộ. Tuy nhiên, quá trình khai khẩn đất ở Nam Bộ của các Chúa
Nguyễn diễn ra muộn hơn so với quá trình di dân tự phát của người dân.
Trên cơ sở số cư dân đó, năm 1698, chúa Nguyễn Phúc Chu sai Thống suất
Nguyễn Hữu Cảnh vào kinh lược vùng đất Đồng Nai. Tại đây, Nguyễn Hữu Cảnh tiến
hành "Chia đất Đông Phố, lấy xứ Đồng Nai làm huyện Phúc Long (nay thăng làm phủ),
dựng dĩnh Trấn Biên (tức Biên Hòa ngày nay), lấy xứ Sài Gòn làm huyện Tân Bình
(nay thăng làm phủ), dựng dinh Phiên Trấn (tức Gia Định ngày nay), mỗi dính đều đặt
các chức Lưu thủ, Cai bạ, Kỷ lục và các cơ đội thuyền thủy bộ tỉnh bình và thuộc binh.
Mở rộng đất được nghìn dặm, được hơn 4 vạn hộ, bèn chiêu mộ những dân xiêu dạt từ
Bố Chính trở về Nam đến ở cho đông. Thiết lập xã thôn, phường ấp, chia cắt giới phận,
khai khẩn ruộng nương, định lệnh thuế tô dung, làm số định điền. Cụ thể như sau: sở
hữu tư nhân của các nông dân được thiết lập thông qua việc lựa chọn đất đai canh tác.
Nông dân phải đóng thuế cho công tác trị an của nhà nước. Cá nhân có quyền sở hữu
mảnh đất và có thể trao đổi, mua bán. Sự kiện chúa Nguyễn cử Chưởng cơ Lễ thành
hầu Nguyễn Hữu Cảnh lập ra chính quyền ở Nam vào năm 1698 được coi là một sự
kiện tất yếu, công nhận một thực tế “dân mở đất trước, nhà nước cai trị sau". Đến nay,
gần như toàn bộ vùng đất Đông Nam Bộ ngày nay cùng một phần tỉnh Tiền Giang ngày
nay đã thuộc về chủ quyền của các chúa Nguyễn.
Sau khi tiếp nhận vùng đất Đông Nam Bộ, việc tiếp nhận vùng Hà Tiên do Mạc
Cửu dâng năm 1708 được xem là sự kiện quan trọng mở đầu cho quá trình sáp nhập
vùng đất Tây Nam Bộ (đồng bằng sông Cửu Long) vào lãnh thổ của Đại Việt.
Trong bối cảnh đó, vùng đất Gia Định lại đang phát triển hết sức nhanh chóng
dưới sự tổ chức và quản lý của chúa Nguyễn, do đó Mạc Cửu đã quyết dựa vào chính
quyền Đàng Trong và đem toàn bộ vùng đất đang cai quản dâng cho chúa Nguyễn để
có thể bảo toàn được vị trí của dòng họ mình, đồng thời tiếp tục xây dựng và phát triển
Hà Tiên. Chúa Nguyễn chấp thuận, lập ra trấn Hà Tiên, phong Mạc Cửu làm Tổng binh
để giữ trấn ấy.