Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 129: Thức tỉnh linh hồn Niệm Băng
Đây là một thế giới trong suốt, mọi thứ xung quanh đều biến
thành huyền ảo. Áo Tư Tạp từng bước tiến vào, càng đi càng
thấy không đúng. Hoàn cnh bây giờ giống như lúc hắn rình
coi lén thất long vương vậy. Mọi chuyện cá nhân của Áo Tư
Tạp không còn là bí mật nữa mà nó hoàn toàn hiện lên trong
cái không gian này.
Đúng lúc Áo Tư Tạp đang chìm trong cái cảm giác kỳ diệu này
thì một thanh âm kinh ngạc chợt vang lên trong đầu hắn:
“Ngươi, ngươi là ai? Ngươi sao lại tới được nơi này?
Áo Tư Tạp cả kinh nói:
“Ngươi có phải là tên nhân loại tên Niệm Băng không? Ta tới
nơi đây đương nhiên là vì dn ngươi ra ngoài rồi. Năng lượng
nơi đây có thể nhìn xuyên cả ta, không phải do ngươi làm đấy
chứ?”
“Dẫn ta ra? Ta đã chết lâu rồi, ngươi còn dn ta đi đâu?”
Không sai, người mà Áo Tư Tạp đang nói chuyện chính là Niệm
Băng. Một đoàn linh hồn bạch sắc đang bay lởn vởn từ từ
ngưng tụ lại thành thân hình Niệm Băng. Năng lượng bên
ngoài của Niệm Băng lúc này y hệt như Áo Tư Tạp. Hai người
đưa mắt nhìn nhau, trong thâm tâm trỗi lên một cảm giác kỳ
lạ rất khó hình dung. Nhìn thấy bản thân mình đang đối diện,
cả hai đều ngẩn người ngây ngốc.
Băng Hỏa Ma Trù
Ngày đó khi Niệm Băng đỡ lấy đòn công kích cui cùng của Tà
Nguyệt thì thần trí của hắn lúc đó cũng chìm vào giấc ngủ say.
Hắn chỉ cảm thấy mình như bay bổng, không có chút cảm giác
đau đớn từ thân thể mà ngược lại như rất thoải mái. Mọi thứ
xung quanh trở nên tối đen. Đâu đó như có một thanh âm
đang kêu gọi hắn. Lúc này trong đu Niệm Băng chỉ có một
suy nghĩ đó là ta đã chết rồi. Cái này chính là cái chết. Tiếp
theo đó, Niệm Băng mất đi năng lực cảm giác. Khi tỉnh lại thì
Niệm Băng phát hiện mình ở trong cái không gian này. Một đời
người sinh ra chỉ có một lần chết. Ai mà biết chết như thế nào.
Niệm Băng chỉ biết mình tới một thế giới trong suốt. Cái thế
giới này giống như hấp thụ toàn bký ức của hắn. Không gian
ở đây tựa như rất nhỏ nhưng cũng như rất lớn. Niệm Băng ch
có thể khống chế linh hồn mình bay phiêu đãng bên trong.
Trong cái không gian này không có thời gian, cảm giác cô đơn
dần làm cho Niệm Băng bình tĩnh trở lại. Hắn nghĩ rất nhiều
chuyện. Mọi thứ bây giờ đã không còn quan trọng, bản thân
Niệm Băng đã chết, mọi thứ trên thế gian không còn liên quan
gì tới hắn. Bởi vì Niệm Băng cho rằng mình đã chết nên
hắnhoàn toàn mở rộng tâm thần trong cái không gian này đ
cảm nhận mọi vật. Linh hồn càng lúc càng khống chế thành
thạo. Hiện tại hắn hoàn toàn dễ dàng đi tới bất kỳ nơi nào
trong cái kng gian trong suốt này.
“Đồ ngu, ngươi còn chưa có chết. Ngươi mà đã chết rồi thì sao
có thể nói chuyện với ta chứ? Linh hồn của ngươi vẫn còn
sống, vẫn còn chưa có tiêu tan.” ÁoTạp tức giận nói.
Niệm Băng ngẩn người nhìn Áo Tư Tạp giống hệt mình đang
đứng trước mặt:
“Ý của ngươi là ta chưa chết? Vậy ngươi là ai? Là một bản thể
khác của ta?
Tâm tình vốn đang rất bình tĩnh chợt trở nên xao động. Trong
thâm tâm Niệm băng còn có rất nhiều chuyện chờ hắn lảm.
Hắn sao có thể buông xuôi tất cả được?
Áo Tư Tạp gật đầu nói:
“Ngươi đương nhiên là không chết. Bằng không thì ta cũng
chết rồi. Còn nhớ lúc quan trọng ngươi đỡ lấy đạo hồng quang
Băng Hỏa Ma Trù
đó không? Ngươi bị đạo hồng quang đó đánh văng lên người
ta. Sau đó nhục thể của ta bị tên cái gì mà Tà chủ đáng ghét
kia hủy hoại”
Niệm Băng trong lòng thoáng động. Hắn nguyên bổn vốn là
một người cực thông minh, mặc dù Áo Tư Tạp nói không rõ
ràng nhưng Niệm Băng cũng mơ hồ đoán ra được mọi chuyện,
vội nôn nóng hỏi:
“Ta thật không chết sao? Thật ra là xảy ra chuyện gì, ngươi có
thể nói rõ hơn được không?”
Áo Tư Tạp cười hắc hắc một tiếng, khống chế linh hồn bay
phiêu phù tới trước Niệm Băng. Mặc dù thân ảnh trước mặt
hắn giống hắn hoàn toàn nhưng Áo Tạp không kìm khi tò
mò quan sát. Hắn phát hiện ra linh hồn của Niệm Băng sinh ra
một cỗ năng lượng khiến hắn cảm thấy gần gũi. Cỗ năng lượng
này rất nhu hòa, tựa như rất quên thuộc với hắn. Áo Tư Tạp
đương nhiên không biết nguyên nhân. Đó là bởi vì khi Địch
Mạn Đặc Đế sinh khó thì chính Nim Băng đãng năng lượng
của mình để giúp nàng thuận lợi sinh nở. Chính thất hệ ma
pháp năng lượng của Niệm Băng đã thấm nhuần cơ thể hắn. Vì
vậy khi Áo Tư Tạp lần đầu nhìn thy Niệm Băng nhưng trong
thâm tâm đã có cảm giác gần gũi.
“Nói một cách đơn giản là hình thái của ngươi lúc này chính là
linh hồn của ngươi, còn hình thái ca ta chính là linh hồn của
ta. Ngươi là người, còn ta là rồng. Thân thể của ta vốn đã bị Tà
Nguyệt hủy diệt, nhưng linh hồn của ta cùng long phách đã
nhân cơ hội nhập vào cơ thể ngươi. Thân thể nhân loại của
ngươi lúc này do hai người chúng ta cùng sở hữu. Ta sớm đã
khôi phục lại toàn bộ thương thể cho ngươi, còn dùng năng
lượng do long phách sinh ra giúp ngươi cải tạo thân thể. Vì vậy
thân thể của ngươi lúc này bên ngoài mặc dù là nhân loại
nhưng lại mang theo sự cứng rắn của rồng, tự thân có th
kháng ma pháp, năng lực chống lại vật lý công kích tăng
ngang bằng với mức độ của rồng. Nói như vậy chắc ngươi hiểu
chứ. Ta sở dĩ khống chế linh hồn tới nơi này chính là muốn
hoán tỉnh linh hồn ngươi.”
Băng Hỏa Ma Trù
Sau đó, ÁoTạp mang mọi chuyện xảy ra kể cho Niệm Băng
nghe. Nim Băng hỏi bao nhiêu vấn đề, hắn cũng đều trả lời
hết.
“Không chết? Ta thật sự không chết? Ha ha...như vậy thì quá
tốt rồi”
Hình thái linh hồn của Niệm Băng tại thiên nhãn huyệt không
ngừng vung tay nhảy múa. Còn có sự việc nào may mắn hơn
một người “đã chết” bỗng nhiên lại có được một cuộc sống mới
chứ? Niệm Băng lúc này thật sự hưng phấn, hưng phấn vì có
thể sống lại. Hơn nữa thân thể lúc này so với lúc trước còn tốt
hơn nhiều. Mọi thứ lúc này thật quá tuyệt với với Niệm Băng.
“Này, ngươi không phải điên rùi chứ?
Áo Tư Tạp bất mãn nhìn Niệm Băng.
Niệm Băng kích động ôm lấy Áo Tư Tạp. Bọn họ lúc này mc
dù đều là linh hồn chi thể nhưng linh hồn tiếp xúc với nhau
mang li cảm giác rất chân thật.
“Cảm ơn, cảm ơn ngươi, tiểu long. Ta không ngờ lại có thể
sống lại. Ta đã từng nói qua, thất long vương cường đại như
vậy thì sao có thể để cho ta chết chứ?
Áo Tư Tạp cười khổ nói:
“Nói thẳng ra thì dù là ngươi hay ta , vận khí cũng đều quá
may mn. Nếu như lúc đó năng lượng của ta không tìm được
thân thể tàn pcủa ngươi, thân thể tàn phá của ngươi không
kịp thời được năng lượng của ta khôi phục thì chỉ sợ hai chúng
ta đều xong đời. Cha mẹ ta bọn họ mặc dù thực lực cường đại
nhưng không phải cái gì cũng đều có thể làm. Ta luôn tiện có
mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi có thể trả lời ta hay
không.”
Tâm tình Niệm Băng lúc này cực tốt:
“Ngươi hỏi đi, chỉ cần ta biết nhất định sẽ trả lời ngươi.”
Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói:
“Khi xưa ngươi toàn lực giúp đỡ cha mẹ ta, không lmột chút
tư tâm cũng không có sao? Đối din với địch nhân mạnh hơn
Băng Hỏa Ma Trù
ngươi rất nhiều, ngươi lại dám từ bỏ sinh mệnh để bảo hộ cha
mẹ ta cùng ta, cái này thật khó để ta hiểu được. Kng lẽ
nhân loại lại không trân quý lấy sinh mạng mình ?
Niệm Băng mỉm cười nói:
“Thật ra vấn đề này sau khi ta tới đây cũng có nghĩ qua. Có
thể nói khi ta quyết định bảo vệ các người thì trong thâm tâm
ta có tám phần xúc động cùng hai phần may mắn. Lúc đó ta
cho rằng thất long vương rất cường đại, chỉ cần kéo dài thêm
một chút thì bn họ nhất định sẽ ấp nở được ngươi. Dù sao lúc
đó cũng là hợp lực của thất long ơng mà! Nhưng phần nhiều
là do ta xúc động. Có lẽ ngươi không biết từ khi ta phải xa phụ
mẫu thì ta trở thành một người sống rất lý trí. Bởi vì ta biết
nếu muốn báo thù cho phmẫu thì ta nhất định phải lạnh lùng
và tỉnh táo với mọi việc. Bởi vì cu nhân ta quá cường đại. Khi
nhìn mẫu thân ngươi vì sinh hạ ra ngươi, mà ngay cả tính
mạng của mình cũng từ bỏ, tình mu tử thâm sâu này đãm
ta cảm động. Ngày hôm đó mặc dù hành động của ta là vì
huynh đệ nng sâu trong đó chính là lòng bác ái vô bờ của
mẫu thân ngươi. Ta từ nhỏ đã phải rời xa mẫu thân nên ta biết
rất rõ nỗi thống khổ nếu một hài t mất mẫu thân là như thế
nào. Ta sớm đã mt mẫu thân, nên ta không mun ngươi vừa
mới chào đời đã mt mẫu thân cùng phụ thân của ngươi. Khi
đó tâm trạng của ta rất xúc động. Ta đột nhiên cảm thấy mình
rất mạnh mẽ. Vì vậy ta đã đáp ứng thất long vương bảo vệ bọn
họ, để bọn họ toàn lực ấp nở ngươi. Những việc sau đó thì
ngươi đã biết. Nguyên ta cứ nghĩ lần đó mặc dù ta đã hết sức
nhưng vẫn kng thể ngăn bi kịch phát sinh, nhưng hiện tại
xem ra vận khí của ta rất tốt thì phải.”
Cả người Áo Tư Tạp run lên nhè nhẹ. Địch Mạn Đặc Đế chưa
từng nói cho hắn nghe sự tình như vy. Nay từ miệng của
Niệm Băng hắn mới biết mẫu thân vì sinh ra mình đã chịu
không biết bao nhiêu thng khổ. Cái cảm giác lúc này của hắn
thật khó quên.
Niệm Băng mỉm cười nói:
“Ý của ngươi ta đã hiểu. Ngươi yên tâm, thân thể hiện tại
thuộc về hai chúng ta. Chỉ cần cha mẹ ngươi có mặt thì ta s