
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 153: Thần Hàng Thuật- Tuyết Bộc
( Thác Tuyết rơi) (b)
Yến Cực ở tại một địa phương rất dễ đoán, hắn chính là đang ở
trong hoàng cung.
Chuẩn xác mà nói, hắn bây giờ đang ở dưới mặt đất của hoàng
cung. Cùng hắn ở một chỗ, tổng cộng có hơn năm trăm người.
trong đó kể cả mười mấy tên cao t hủ bảo vệ hắn, cùng với
năm trăm huyết vệ được Tuyết Nguyên Soái cấp cho.
Phía trước đội quân này, là m ột thân hình m àu đen giống như
ngọn núi nhỏ, thân thể nó mặc dù dị thường to lớn nhưng tốc
độ di chuyển không ngừng được gia tăng, kỳ thật là nhanh vô
cùng. Bất luận là bùn đất hay đá sỏi, dưới cặp trảo sắc nhọn
của nó đều bị đẩy dạt ra xung quanh, không ngừng hướng về
phía trước đào bới. Trên lưng của cái thân thể to lớn đó, là
thân ảnh của một người đang ngồi lẳng lặng, trong tay hắn
còn đang nắm một thanh đao, thanh đao này cũng rất khó mà
nhìn t hấy được, nhưng đó là một thanh đao tràn ngập hơi thở
hắc ám ma quỉ.
Yến Cực dẫn đám thủ hạ theo sau, lúc này hắn trong lòng đã
kiên định hơn rất nhiều. Hắn biết, chỉ cần bản thân mình có
thể không chế được toàn bộ khu vực bên t rong hoàng cung, thì
lần hành động này sẽ dễ dàng thành công hơn rất nhiều. Bây
giờ cái cần thiết nhất chính là chỉ dụ của Phụ Hoàng Yến Thiên
Nam , hắn tin tưởng rằng chỉ cần bản thân có thể thành công
thì việc năm ngàn tinh binh phát động công kích ở phía bên
ngoài kia chỉ như đám pháo hôi mà thôi, vì m ục đích chính của
chúng chỉ là lôi kéo sự chú ý của đám hoàng gia thủ vệ quân
có thế lực cường đại đang canh phòng trong cung kia. Hắn sẽ

Băng Hỏa Ma Trù
không dùng đến năm vạn quân thủ hộ Băng Nguyệt thành vì
hắn biết năm vạn binh lính này sẽ là lực lượng giúp hắn bình
định cục diện lúc then chốt, bây giờ chưa phải là thời điểm phải
dùng đến.
Ở bên ngoài hoàng cung trận chiến đang diễn ra, không nghi
ngờ gì đây rõ ràng là m ôt cuộc chiến cực kì thảm liệt, nhưng
năm nghìn t inh binh được Yến Cực phí hết tâm huyết để xây
dựng lên này trước khi hành động đều đã được uống dược vật
đặc thù, loại dược vật này có t hể kích thích toàn bộ tiềm lực
trong cơ thể con người đồng thời có thể khiến cho trong tâm
tràn ngập sát khí huyết tính. Mặc dù bọn chúng thực lực không
thể so sánh được với hoàng gia thủ hộ quân đoàn nhưng khi
chúng đã thành những tử sĩ không sợ chết liều mạng đánh tới,
cho dù có m ạnh hơn nữa, hoàng gia t hủ hộ quân đoàn vẫn
phải chịu phiền toái rất lớn.
Nếu không phải hoàng gia t hủ hộ quân đoàn, m ặt sau còn có
không ít hoàng gia ma pháp sư giúp sức, bọn họ thật sự không
thể chế trụ được năm ngàn t inh binh liều mạng đánh giết này.
Dù sao bây giờ ba nghìn quân binh t inh nhuệ nhất đã theo
đoàn trưởng Lỗ Đạo Phu rời khỏi hoàng cung, Yến Thiên Nam
mặc dù đã bố trí rất cẩn mật, nhưng lão cũng khó tránh khỏi
có chỗ quên m ất rằng đứa con ruột của minh lại lớn mật vô
cùng, có t hể to gan đem quân trực tiếp tiến đánh vào tận
trong nội cung
Bên trong hoàng cung, Niệm Băng vẫn như trước truyền tiên
thiên chi khí vào cơ thể của Yến Thiên Nam , m ặc dù hắn không
hề tham dự vào m ọi chuyện đang phát sinh ở bên ngoài nhưng
tất cả sự tình đó đều đã được hắn nắm rõ như lòng bàn tay.
Người trợ giúp Yến Cực mở đường ở dưới mặt đất kia chính là
do hắn dùng t inh t hần lực điều khiển Ám ảnh khôi lỗi (con rối
bóng màu đen) và Ám ma thử(Con chuột ma) đã đạt năm cấp
biến hoá, đây chính là đội kỳ binh, cũng chính là m ấu chốt
thành công của lần hành động này.
Hoàng gia thủ hộ quân đoàn vì phải chống đỡ ngoại địch xâm
phạm , tất nhiên phải xuất ra đại bộ phận lực lượng, ở trong

Băng Hỏa Ma Trù
nội cung này bây giờ đã gần như trống không. Vì vậy Yến Cực
chắc chắn sẽ xuất hiện tại thời điểm vô cùng t huận lợi này.
Hành động Biến Thiên lần này có tổng cộng ba điểm mấu chốt.
Đầu tiên chính là m ọi việc đang diễn ra ở bên trong cung điện,
điểm thứ hai nhưng lại là tại phủ đệ của Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử phủ
Nhận được tin Băng Tuy ết nữ thần tế tự sắp đến, Yến Vân tràn
ngập cảm giác hưng phấn, hắn biết rằng bản thân mình vẫn
luôn m ong chờ ngày này đến. Vốn hắn đã chuẩn bị dẫn đám
cao thủ thủ hạ thẳng tiến vào bên t rong hoàng cung m à chờ
đợi. Nhưng lúc buổi sáng, bên ngoài phủ đệ của hắn đã có ba
nghìn người, lúc đầu Yến Vân còn r ất hoảng sợ, nhưng khi hắn
phát hiện đó là hoàng cung thủ hộ quân đoàn được Yến Thiên
Nam cử đến, một kẻ thông minh như hắn lập tức hiểu được ý
tứ của Phụ Hoàng m ình. Hắn không cần phải cấp bách nữa, chỉ
thong thả ở trong thư phong mà ngồi đợi, chờ đợi lúc Băng
Tuyết nữ thần tế tự đến
Tin tức hoàng cung đột nhiên bị tập kích rất nhanh chóng lọt
vào tai Yến Vân, đầu tiên Yến Vân rất kinh hãi, nhưng hắn
cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại, ngồi vào ghế dựa ở bên trong
thư phong, lạnh lùng cười nói:
“ Đại ca à đại ca, ngươi có phải quá ngây thơ rồi không vậy, có
dũng khí dám trực tiếp công kích hoàng cung cơ à, lá gan của
ngươi thật quá lớn rồi đó. Cho dù đại bộ phận thế lực của Băng
Nguyệt thành đều ủng hộ cho ngươi, nhưng liệu có người sẵn
sàng bán m ạng cho ngươi mà phản lại đế quốc sao.
Ngươi chỉ là môt đám cô quân cũng đòi đánh vào hoàng cung
ư? Ngây thơ, thật là quá ngây thơ à!!!”
Hắn suy nghĩ không phải là không có đạo lý, bên t rong hoàng
cung chẵng những có hoàng gia thủ hộ quân đoàn t ồn tại,
đồng thời trong hoàng cung còn chia ra ngoại cung và nội
cung. Trong khi đó đoạn khoảng cách này lại được bố trí vô số
cơ quan, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng khó mà bình an đi
qua được đám cơ quan này tiến sát vào bên trong nội

Băng Hỏa Ma Trù
cung.Đừng nói chi đến việc Đại hoàng t ử chỉ với năm nghìn
quân, cho dù năm vạn quân, nhưng trong khoảng thời gian
ngắn cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp đối với hoàng
cung.
Mặc dù Yến Vân cũng biết thủ hộ quân xung quanh Băng
Nguyệt t hành vẫn một lòng ủng hộ cho Đại hoàng tử, nhưng
hắn đồng thời cũng biết, năm vạn người này sẽ không khinh cử
vọng động mà làm bậy, nếu xác minh đó là việc tạo phản. Có
lẽ bây giờ cũng không ai còn dũng khí mà m ở hết ruột gan bầu
bạn với phản tặc.
Sáng hôm nay,sau khi nghe được tin tức Băng Tuyết nữ thần
tế tự sắp đến, Yến Vân đã sớm phái thủ hạ đem tin tưc này
phát tán ra, về sau, đã không cần phải ẩn nhẫn nữa rồi, hắn
tin tưởng rằng đã đến lúc ra ngoài, chỉ cần là người thông minh
đều sẽ minh bạch Băng Tuyết nữ thần tế tự đến có ý nghĩa
như thế nào. Ai dám cùng người có thể tuỳ ý chỉ bằng vào t hực
lực của bản thân mà huỷ diệt đội quân mười vạn người như
Băng Tuyết nữ thần tế tự mà chống lại cơ chứ? Huống chi còn
có Băng Thần tháp tồn tại
Cho nên, bây giờ Yến Vân thật sự vô cùng bình t ĩnh, hắn chỉ là
đang yên lặng chờ đợi, thời khắc cuối cùng sắp đến này t hôi
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, không cần phải hỏi, Yến Vân
cũng biết người đang tới kia là ai, m ỉm cười nói:
“ Thải Yên à, vào đi. Ta không phải đã nói với nàng rồi sao, bất
luận là khi nào nàng t ới gặp ta cũng không cần phải gõ cửa.”
Cánh cửa mở ra, một nữ tử đứng duyên dáng ở bên cánh cửa
thon t hả bước vào, trong t ay nàng là m ột khay bày m ột bộ
chén trà nhỏ. Vóc dáng của nữ tử này cực kì cân xứng, thân
hình t hon dài cùng với mái tóc dài m àu lam nhạt nhìn qua dị
thường động lòng người, phối hợp với đôi mắt màu lam lộ ra
những tia sáng ôn nhu. Nàng t uy không phải là tuyệt sắc,
nhưng từ trên cơ thể lộ ra những đường cong lồi lõm vô cùng
rõ ràng khiến kẻ khác phải thèm nhỏ dãi, t ựa như một đoá
bách hợp trắng ngần thuần khiết, mùi hương thoang thoảng
lặng lẽ lan toả từ thân hình của nàng

Băng Hỏa Ma Trù
Thải Yên nhẹ nhàng bước tới, chậm rãi đi đến bên cạnh Yến
Vân, đặt chiếc khay xuống, nâng chén trà đưa tới tận tay Yến
Vân, ôn nhu cười:
“ Lễ nghĩa thì không t hể phế bỏ được, như thế nào lại không
gõ cữa mà vào cho được chứ? Điện hạ mặc dù sủng ái thiếp
nhưng Thải Yên cũng không thể vượt quá phép tắc được."
Yến Vân mỉm cười nói:
“ Yến nhi, nàng biết không?? Ta thích nhất chính là việc thấu
hiểu lễ nghĩa của nàng đó!!!"
Hắn đặt chén trà sang m ột bên, rồi đưa tay kéo Thải Yên vào
lòng, đặt nàng ngồi lên đùi của chính mình, m ỗi khi hắn ôm
khối thân thể động lòng kia vào lòng, lại đem cho hắn cảm
giác tràn ngập sự thoả mãn.
Thải Yên đã theo hắn ba năm rồi, dù hắn có hoán đổi qua vô
số mỹ nữ, chỉ độc nhất mình nàng Thải Yên này vẫn thuỷ
chung luôn ở bên cạnh hắn, được hắn lưu ở trong phủ. Thải
Yên luôn khoan dung, ôn nhu dịu dàng cùng với cảm giác
ngượng ngùng chung qui lại khiến cho hắn sinh ra cảm giác
yêu thương say đắm. Thải Yên cho t ới bây giờ chưa bao giờ
hướng hắn yêu cầu qua bất cứ điều gì, chỉ yên lặng ủng hộ mỗi
việc hắn làm .
Thải Yên tuỳ ý để cho bàn t ay của Yến Vân di chuyển trên thân
thể mình, khuôn m ặt nàng bị bám một tầng phấn hồng đỏ
ửng. Nàng nâng chén trà đưa tới trước mặt hắn, ôn nhu nói:
“ Điện hạ, chàng gần đây tâm thần luôn không được an tĩnh,
thiếp đã cho người pha một ấm trà nhân sâm (bôi t ham trà) ,
dùng củ sâm trăm năm tuổi (bách niêm lão tham ) để pha chế,
giúp chàng bồi bổ nguyên k hí, hãy nhân lúc còn nóng chàng
m au uống đi.”
Yến Vân trong lòng cảm thấy ấm áp, tiếp nhận chén trà nói:
“ Cũng chỉ mỗi nàng là hiểu rõ tâm t ình của t a nhất, cùng nàng
ở một chỗ, ta mới có thể cảm thấy thoải mái. Yến Nhi, hôm
nay là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời ta, chỉ cần tất cả đều