
Cô bạn lớp trưởng của tôi
Cô ấy tên là Duyên. Chính xác thì là Lê Thị Hồng Duyên. Theo như tên khai sinh
của cô ấy thì là như vậy, nhưng từ trước tới nay tôi chưa bao giờ gọi tên các bạn
gái của mình mà lại có chữ THỊ cả. Dần dần rồi cũng thành gọi tắt là Lê Duyên cho
tiện. Chúng tôi gặp và quen biết nhau khi cùng vào học ở tập thể lớp 6A6 trường
cấp hai Cầu Diễn. Lúc đó thì cô chưa chỉ định Duyên làm lớp trưởng đâu, và tôi
lúc đó cũng chưa thực sự cảm thấy ấn tượng với Duyên, vì trong mắt tôi lúc đó
Duyên không có gì nổi bật cả. Hồi đó, nếu theo đúng những gì tôi nhớ thì Duyên
cũng giống tôi, chẳng nắm chức vụ gì trong lớp cả, mà nếu có thì cũng chẳng nổi
đình nổi đám như Huyền Linh, lớp trưởng của lớp lúc bây giờ. Lớp 6 tôi là một
học sinh, mà theo như lời thằng bạn đánh giá thì tôi viết bản kiểm điểm còn nhiều
hơn cả đề thi ôn tập văn mà cô giáo cho về nhà. Thành tích thì nhiều lắm, nhưng đa
số toàn là những chiến tích kiểu như ra khỏi chỗ tự do, hay ngoác mồm ra mà nói
oang oang ngay trong giờ. Với bản thành tích như thế, có lẽ là nếu nhớ tới tôi thì
chắc Duyên cũng chỉ nhớ tới cái quá khứ chẳng mấy hay ho đó. Tôi còn nhớ, suốt
cả năm lớp 6 đó Duyên chỉ nói với tôi, hình như là đúng một câu thì phải. Đó là khi
tôi khoe mấy bức ảnh tôi vẽ Conan với mấy đứa bạn, Duyên tình cờ đi ngang qua,
và khi nhìn thấy nó thì phán: “thằng này vẽ Conan đẹp phết nhỉ!”. Tất nhiên là tôi
vui chứ, vì những lời khen đối với tôi mà nói, khi đó nó hiếm như là việc người ta
tìm thấy một điểm cộng trong hạnh kiểm của tôi vậy. Nhưng những ngày sau đó
của lớp 6 thì kể từ sau câu nói đáng nhớ đó, tôi chẳng được nghe thêm câu nào
tương tự từ Duyên nữa. Tôi vẫn không có chút ấn tượng nào về Duyên cả, trong
khi cô ấy thì, chắc là cũng chỉ nhớ đến tôi nếu nhắc tới cái đứa viết bản kiểm điểm
như người ta ăn cơm ngày 3 bữa như tôi. Tất cả bắt đầu thay đổi, chính xác là vào
thời điểm Duyên lên làm lớp trưởng thay thế cho Linh, lúc đó chuyển sang lớp A4.
Chính xác lúc nào Duyên làm lớp trưởng thì tôi không nhớ, chỉ biết là kể từ đó, tôi
dần dần có nhiều ấn tượng về Duyên hơn. Nếu mà để tả về Duyên lúc đó thì sẽ có
hai từ ngữ có thể miêu tả chính xác nhất: TẬN TỤY VÀ TRÁCH NHIỆM. Dù gì
thì hồi đó, lớp A6 của chúng tôi cũng thuộc lớp cá biệt theo như lời các cô giáo
đánh giá, nhưng cũng may là đứng đầu tập thể ấy lại là một lớp trưởng như Duyên.
Ít nhất thì cũng nhờ cô ấy mà trên bảng thi đua chúng tôi không bị tụt lại quá xa.
Các công việc từ bên Đoàn – Đội giao xuống, Duyên luôn đôn đốc các bạn hoàn
thành một cách tốt nhất, để mang về những điểm số cho lớp. Đó chính là TẬN
TỤY. Nghe tới lớp cá biệt thì có thể nghĩ tới sự tồi tệ trong lĩnh vực thi đua rồi, và
nếu lớp chúng tôi có may mắn không bị đánh giá loại C thì cũng phải nhờ tới cái sự
tận tụy ấy của Duyên với lớp. Còn về TRÁCH NHIỆM thì, có lẽ là phải tới sự việc
hồi đầu năm lớp 8 mới thực sự nói hết về Duyên. Hồi đó, lớp chúng tôi dính vào
những vụ ẩu đả siêu bê bối, giờ mà có nhắc lại thì cũng chỉ mệt thêm thôi, hơn nữa

tôi cũng không rõ lắm về mấy chuyện đó. Nói một cách nôm na đại khái thì sau khi
ban giám hiệu nhà trường quyết định loại bỏ những thành phần làm nên sự cá biệt
trong lớp chúng tôi, tất cả mọi thứ ở giai đoạn hai của năm học đều bắt đầu từ con
số 0. Tức là mọi thứ, trừ học lực chẳng có mấy thay đổi thì từ hạnh kiểm thi đua,
thể diện cũng như uy tín đều bắt đầu từ một con số 0 tròn trĩnh. Đó là giai đoạn mà
theo như suy nghĩ của tôi, các cán bộ lớp chính là những người vất vả nhất. Tức là
phải duy trì thi đua, đưa lớp nhích dần dần từng bước một trên bảng thi đua. Cô
chủ nhiệm hồi lớp 7 cũng trở lại làm chủ nhiệm lớp tôi trong học kì 2, sau khi cô
chủ nhiệm hồi đầu năm, có lẽ là do quá xấu hổ với thành tích của lớp nên đã xin từ
chức chủ nhiệm của lớp chúng tôi. Tới thời điểm chuyển giao đó, tôi mới dần cảm
nhận thấy được ảnh hưởng rất lớn của Duyên đối với cả lớp. Giờ để nói lại thì rất
khó, vì cũng đã hơn 4 năm rồi, tôi cũng không có được trí nhớ tốt đến như vậy, nên
tôi nghĩ là cần phải so sánh. Bây giờ chúng ta sẽ tưởng tượng, lớp chúng tôi giống
như một đội bóng, và đương nhiên Duyên là thủ quân. Đầu mùa, đội bóng đó thi
đấu bết bát, liên tiếp dính những scandal liên quan tới cầu thủ, kéo theo thành tích
trên sân đi xuống. Cuối cùng thì tới kì chuyển nhượng mùa đông, tức là giữa học kì
1 và học kì 2 ấy, những thành phần nổi loạn gây scandal của lớp bị sa thải, trong
khi HLV trưởng cũng xin từ chức vì cảm thấy không đủ tự tin để đi tiếp cùng với
đội bóng. BLĐ đội bóng mời lại HLV ở mùa trước tới và chèo lái cả đội đi nốt
chặng đường còn lại. Và đương nhiên, để chèo lái nó thật tốt thì phải có các cầu
thủ tốt và một người thủ quân đầy tinh thần trách nhiệm. Duyên là một người như
thế. Cô ấy là người làm cầu nối giữa hai giai đoạn, một bết bát và một phục hưng.
Duyên đã làm tất cả để giữ lại được những nét đẹp của cả lớp, tất cả những gì tinh
túy nhất. Lớp chúng tôi tuy là cá biệt, nhưng nếu nói tới sự đoàn kết vì tập thể thì
chúng tôi dám tự hào là tinh thần đó chẳng hề thua kém bất kì tập thể nào trong
trường. Lớp chúng tôi khi đó phân ra làm 3 dạng nhóm: Nhóm ngoan, nhóm
nghịch và nhóm siêu cá biệt. Nhóm ngoan thì tất nhiên là nhiều hơn, vì nếu không
phải nhiều nhất thì chẳng hiểu có cô giáo nào dám làm chủ nhiệm chúng tôi không
nữa. Nhóm nghịch thì chiếm số lượng thứ 2, mà trước đó thì nhóm này cũng hợp
với nhóm siêu cá biệt để biến lớp trở thành một tử địa mà chẳng thầy cô giáo nào
muốn vào dạy trừ cô chủ nhiệm. Trong cái tập thể mà sự cá biệt lấn át cái sự ngoan
ngoãn thì không thể trách được Duyên, vì cô ấy không thể vừa lo cho việc chung
của lớp, vừa lo cho từng cá nhân như thế, mà kể cả có nhắc nhở thì chắc gì chúng
nó đã nghe. Sau khi những cá nhân siêu cá biệt ấy được lọc ra để loại bỏ thì nhóm
nghịch ngợm đã trở lại như xưa, tức là có nghịch ngợm nhưng lại ngoan hơn trước
nhiều. Kể từ giai đoạn hai, không hẹn mà gặp, cả lớp chúng tôi đều có cảm giác
như lớp đang trở lại với quỹ đạo vốn có của nó, khi mọi người dần dần trở nên
đoàn kết với nhau hơn, cùng nhau học tập tốt. Tất nhiên, để tạo nên khối thống
nhất đó, sự trở lại của cô chủ nhiệm cũ cũng có ảnh hưởng, sự cố gắng của các
thành viên trong lớp cũng cần nhắc đến, nhưng sẽ là thiếu sót cực lớn nếu bỏ qua

người lớp trưởng tận tụy và trách nhiệm của chúng tôi. Riêng cá nhân tôi thì như
đã nói, tôi bắt đầu có ấn tượng với Duyên khi thấy cô ấy hết mình vì lớp như vậy.
Không thể chỉ ra việc làm cụ thể, vì nó quá nhiều, nhưng cảm nhận về một tập thể
đoàn kết thì nhất định là do Duyên mang lại. Từ năm lớp 6 tôi đã có cảm giác về sự
hỗn độn trong lớp rồi, vì chúng tôi đều là học sinh đến từ các ngôi trường khác
nhau mà. Giờ nó thành một tập thể như thế này thì không thể không nhắc tới sự tận
tụy của Duyên. Nếu phải so sánh thì Duyên, có thể học không giỏi bằng Linh,
nhưng Duyên có những đức tính mà một người lớp trưởng phải có. Bằng những
đức tính đó, Duyên đã khiến cho tập thể trở nên gắn kết hơn, điều mà lớp trưởng
trước đó đã không làm được. Năm lớp 8 là năm học đánh dấu một sự đổi thay lớn
trong tôi, và có lẽ chính vì thế mà mọi người cũng còn nhớ tôi là một thành viên
trong lớp. Tôi nghĩ có lẽ Duyên cũng cảm thấy vậy. Chúng tôi nói chuyện với nhau
nhiều hơn, ít nhất thì cũng là lớp trưởng nói chuyện với thành viên trong lớp, chứ
không giống như hai năm về trước nữa. Tới lúc đó thì tôi mới phát hiện ra hai điều
rất thú vị ở Duyên. Thứ nhất, là cô ấy nói chuyện rất vui, và điểm này rất giống tôi.
Không khó để có thể trò chuyện với Duyên, điều mà tôi đã nghĩ là không thể cách
đây hai năm. Và thứ hai, đó là hai chúng tôi cùng quê. Khi biết điều này, tôi đã vô
cùng bất ngờ và cảm thấy rất thú vị. Chính xác là cả hai đứa cùng quê ở Hà Tây,
nhưng nếu Duyên ở Tản Hồng thì tôi lại ở Phú Cường, tức là cách nhau có một
đoạn ngắn thôi, chắc cũng chỉ ba hoặc bốn cây số là cùng. Tôi nghĩ chắc là cũng vì
điều đó mà tôi cảm thấy mình rất thích nói chuyện cùng Duyên, đôi khi chỉ là hai
ba câu gì đó nhưng cũng đủ để thấy vui rồi. Điều mà giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy
tiếc, đó là chưa một lần được tới gặp Duyên khi cả hai đứa về quê. Tôi có biết nhà
cô ấy đâu nào, thành thử ra có muốn đi thăm cũng khó. Nhưng thực sự thì cũng
chẳng có gì tiếc nuối lắm, vì chỉ cần nghe thấy ở cùng quê lớp trưởng thì đã thấy
vinh dự rồi.
Lớp 9, lớp cuối cấp, và cũng là năm học để lại cho tôi một kỉ niệm khó quên, mà
cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn thấy “nó” là tôi lại nhớ tới những giọt nước mắt
của Duyên. Lớp 8, lớp tôi có một học sinh mới tên là Đức. Nó cũng là thằng bạn
thân của tôi, nhưng thực sự thì tôi chẳng thể nào hiểu nổi tại sao nó và Duyên lại
hay chí chóe với nhau tới vậy. Chính xác hơn thì thằng này chuyên môn là đứa
buông lời châm chọc trước, và sau đó thì Duyên mới đáp trả lại, khi thì bằng những
lời lẽ không kém phần sâu xa, khi là bằng cả những màn đuổi bắt khá hài hước. Tôi
khác thằng Đức. Tôi chẳng quen trêu chọc bạn gái như nó, mà nếu có thì cũng
không dai bằng. Với thằng Đức thì dù chỉ là một lời chào, đối với Duyên mà nói
cũng đã rất khó nghe rồi. Lâu dần thành quen, nhiều lúc chính Duyên cũng làm
người châm ngòi cho màn võ miệng, rồi sau đó là chí chóe một trận ra trò đấy chứ.
Tất cả đều rất vui vẻ, vì khi trêu chọc nhau như vậy, năm cuối cấp trôi qua thì nó
cũng vô tình trở thành những kỉ niệm thật đẹp tuổi học trò, và suy cho cùng thì
thằng Đức có nhiều kỉ niệm với Duyên hơn tôi nhiều, dù tôi học cùng Duyên trước

