
Cô nàng đa nhân cách
Auther : Windy
Category: từ cảm nắng đến cảm cúm lun
Rating : nhiu cũng được
Status : on-going
Warning : chưa biết là có hay không nữa
Casting:
Hàn Ngọc Linh : bị lạc ba mẹ khi còn rất nhỏ, luôn nghĩ họ ghét mình nên không
đi tìm mình, từ đó mà trở nên tự kỉ, sợ sệt và chán ghét mọi thứ.
Trần Nam Vỹ : đôi mắt sắc sảo, âm hiểm, khuôn mặt lạnh lùng do một tuổi thơ
không mấy tốt đẹp. Từ nhỏ đã sống ở Mĩ, nay về VN để tìm một người quan trọng.
Hàn Thục : sở hữu vẻ đẹp của thiên thần, dịu dàng mà kiêu sa, được gia đình nọ
nhặt được, cô bé thông minh đã giúp họ từ công ty nhỏ trở thành con rùa vàng của
cả nước chỉ bằng trò chơi cổ phiếu.
Trúc Quân Hạo : một anh chàng đẹp rạng ngời như ánh mặt trời, lạnh lùng đúng
lúc, tốt bụng khi cần, luôn biết tùy cơ ứng biến, rất giỏi ứng sử.
Jasmine : một ngoại hình quyến rũ mang trong mình trái tim băng giá và độc ác, bị
mafia bắt về khi mớ 5t.
-------------------Begin---------------------
Một ngày thu nắng nhẹ, nhưng đàn cừu bông trên bầu trời xanh biếc lặng lẽ ngắm
nhìn theo hai dáng người nhỏ nhắn dưới mặt đất. Trên chiếc xích đu cổ tích, bé gái
vừa cười thật tươi vừa nói:
-Vỹ Cầm ! Vỹ Cầm ! Đừng đẩy nữa, mình muốn xuống !
Bé trai đứng sau xích đu mỉm cười lém lỉnh đáp:
-Không đâu. Là ai mới bắt mình đẩy xích đu cho bằng được hả?
Giờ muốn xuống hử?....Hehe.......không có vé đâu... xem đây.
Xích đu bỗng chốc đã đu cao hơn. Mái tóc tơ đen mượt được cột lệch sang một bên
của bé gái theo chiều gió mà tung bay phấp phới như cánh chim nhỏ. Bé gái một

tay nắm chặt xích đu, một tay giữ cho chiếc váy viền ren không tốc lên,làm bộ mặt
đáng thương nhất cầu xin mà quên rằng cậu nhóc có thấy được đâu :
-Cho mình xuống đi mà !!!!! Chóng mặt quá !!!!!!!!
Bé trai nheo đôi mắt bồ câu,nham hiểm nhìn khuôn mặt phân nửa của bé gái từ
đằng sau mà thích thú :
- Kẹo Bông à ! Hiếm khi cậu chịu khuất phục như vậy lắm. Mình
Phải nhân dịp này phục thù mới được. Hehe...
Cộng thêm một nụ cười .......rất đểu theo kiểu trẻ con, Vỹ Cầm càng đẩy xích đu
mạnh mẽ hơn , nói thêm :
- Đừng thấy mình nhường nhịn cậu suốt mà quay ra bắt nạt mình.
Cho cậu biết, bắt nạt đại thiếu gia đây không có dễ đâu.
Nhìn kìa! Nhìn kìa! Có máy ảnh không nhỉ? Phải chụp lại dáng vẻ này của Vỹ
Cầm mới được. Cái mặt thường ngày rõ xinh xắn, đáng yêu của đứa trẻ 6 tuổi, thế
mà giờ lại âm hiểm khiêu khích như một người đàn ông trưởng thành. Trông thật
giống bản sao thu nhỏ của ba bé , buồn cười lắm. Thật không thể tưởng tượng nổi
khi lớn lên, cậu sẽ trở thành người như thế nào nữa.
Dù không nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của Vỹ Cầm, Kẹo Bông cũng hình dung ra được
phần nào. Cầu xin kế thất bại, Kẹo Bông chuyển sang lun thách thức kế. Chuẩn bị
cho mình một chật giọng thật trêu người, bé gái lên tiếng :
- Cậu sợ mình lắm sao ?! .......đến nỗi không dám mặt đối mặt......
Phải lợi dụng như thế này để thắng sao...........???!
Tuyệt! Thêm một ánh mắt khinh thường không thể tả chắc chắn sẽ gây đả kích khá
trầm trọng cho một thằng con trai, vậy mà Vỹ Cầm lại thản nhiên trích dẫn:
- Ba mình nói : Anh hùng là người biết lợi dụng sơ hở của kẻ khác mà tấn công
- Cậu ............!@#$%^&*
Ôi, hết cả hơi, bé gái đã sử dụng từ đe dọa đến dụ dỗ nhưng đều bất thành. Chỉ còn
lại một chiêu cuối, mất mát hơi lớn nhưng :
- Nếu cậu cho mình xuống, mình sẽ đãi cậu một bữa kẹo bông
Thật ngon – Hazi cuối cùng cũng nói ra được , mà sao sót kẹo quá.

- Hứa đấy nhé !!!!!!
Trao đổi thành công mĩ mãn như mọi lần. Sao Vỹ Cầm lúc nào cũng thích ăn kẹo
bông của bé gái thế nhỉ. Từ lần đầu làm quen, bé tặng cậu cây kẹo, thế là cậu cứ
theo bé và gọi là Kẹo Bông.
Xích đu dừng lại, bé trai kéo bé gái đi mua kẹo bông mà không chú ý đến cái mặt
đau khổ của bé gái.
Sau đó là hình ảnh bé trai cầm 2 cây kẹo bông to đùng chạy đằng trước,
đằng sau đó là bé gái đang tức xì khói đuổi theo sau.
kittttttttt
aaaaaaaaaa
Kẹo Bông khựng lại 3s rồi chạy nhanh ra trước đầu chiếc xe taxi. Chọc chọc tay
vào người bé trai nằm sõng soài ở đó, gọi:
- Này, Vỹ Cầm ! Không sao chứ- bé trai vẫn ko động đậy.
Mọi người xung quanh thấy tai nạn vội chạy lại nhưng ko kịp. Tên tài xế taxi vượt
đèn đỏ đã chốn mất. Trong lúc đó:
- Nè, mình đang gọi cậu đó. Mình lấy được kẹo bông rồi, mỗi người một cây. hihi.
Thế mới công bằng.
- Sao chưa dậy nữa ?? Người ta đến đông quá trời lun. Mình ko
thích bị chú ý đâu... Vỹ Cầm!!!
Kẹo Bông kéo Vỹ Cầm dậy nhưng lại mất đà ngã xuống. Tay bé con chống xuống
đất bị dính cái thứ chất lỏng gì đó, ấm lắm. Bé đưa tay lên xem, bất ngờ, run rẩy:
- Máu..........Máu........aaa!!!!!!!!!!!!!!
Kẹo Bông khóc thét lên dù chẳng biết máu là gì. Bé con chỉ biết khi thứ này chảy
ra khỏi cơ thể sẽ rất đau, càng nhiều càng đau. Mà nó đang tuôn ra rất nhiều từ
người của Vỹ Cầm. Cái màu đỏ rợn người cùng mùi tanh nồng khó chịu làm bé
con hoảng loạn. Vỹ Cầm đang rất đau, máu từ khuôn mặt nhợt nhạt chảy thành vệt
dài. Nếu cậu không tỉnh lại, thì bé con biết làm sao?!

- Là tại Kẹo Bông hư ! ....Kẹo Bông ko nên đuổi Vỹ Cầm...huhu...
Vỹ Cầm ơi!!!!!!.........Kẹo Bông biết lỗi rồi.. hic hic.....Kẹo Bông trả kẹo cho cậu
này.......hichic........
Kẹo Bông cứ khóc mãi, khóc mãi , cố giữ để tay Vỹ Cầm ko thả cây kẹo bông đã
dính đầy máu tươi ra.
Mọi người thấy tội nghiệp cho đứa bé đáng thương liền cố dỗ nó nín, và tách nó ra
khỏi bé trai khi xe cứu thương tới mà ko được.
Đến lúc nước mắt ko còn, tiếng khàn đi, bé con lầm bầm một câu rồi ngất lịm, dù
tay vẫn nắm chặt tay cậu bé, giữa hai bàn tay nhỏ bé là 2 cây kẹo bông......một màu
hồng phấn nguyên vẹn........ ko còn vấy máu.
.......Thượng Đế...trả cậu ấy cho con...
Người muốn con sao cũng được...nếu ko
..........Con sẽ tìm người tính sổ........
Cháp 1 :
.........10 năm sau............
............Trường trung học Heaven..............
Bầu trời vẫn xanh trong như thế, đàn cừu trên đó vẫn thong dong như thế, gió vẫn
thổi nhè nhẹ rung những chiếc lá, và con người đó, cũng chẳng thay đổi gì cả.
Vẫn cái dáng đi cúi đầu, chân bước nhanh như ma đuổi. Ngọc Linh ko muốn nhìn
cái thế giới tăm tối này. Đã bao năm trôi qua từ cái ngày ba mẹ bỏ rơi cô ở trong
bệnh viện, cô chẳng còn gì ngoài một cơn ác mộng. Rồi thời gian cho cô thấy
người nhà cô ko yêu thương gì cô nên mới ko đi tìm cô, và cô được đưa vào cô nhi
viện dù chẳng phải là cô nhi.
Vừa ngồi vào bàn học ở cuối lớp, Linh liền lấy sách vở ra học, cúm cúi ghi chép
mặc cho những cái nhìn khinh bỉ xung quanh. Cô ko có bạn ở cái trường đại gia
này. Được vào đây là cả một điều kì diệu đối với cô. Thực ra, Linh cố gắng giành
học bổng chỉ là để chứng tỏ mình ko phải đồ vô dụng như mọi người vẫn nói. Có
thể, đó là sự mạnh mẽ nhỏ nhoi còn sót lại trong trái tim yếu đuối của cô mà thôi.
Vào lớp học, hôm nay cô giáo lên hơi muộn, tiếng ồn ào khiến Ngọc Linh khó tập
chung vào bài toán đang giải. Cô ngóc đầu lên xem nguyên nhân của tiếng bàn tán
đó, cũng là lúc một giọng nam ấm tai mà gai người vang lên :
- Trần Nam Vỹ, học sinh mới.

Một lời ngắn gọn, sắc lạnh mà làm rung rinh bao trái tim nhỏ bé trong lớp. Các bạn
nam nhìn các bạn nữ thất vọng, các bạn nữ nhìn bạn học sinh mới trầm trồ :
- Oh ! So manly!!!!!!!!!!!
- Đẹp trai quá!!!!!
- Ôi, liệu có phải tại chiếc khuyên tai lóng lánh trên tai của anh ấy làm mình lóa
mắt thế này ko ?!!
Mặc kệ những lời bàn tán, cậu đi thẳng về phía cuối lớp. Cậu đã phát hiện ra thái
độ khác thường của cô ta. Lúc đầu có vẻ định ngẩng đầu lên, nhưng sau đó lại bất
cần tiếp tục cúi đầu viết viết. Rất thú vị, thái độ coi thường này, rất giống.
Cô giáo hơi hụt hẫng khi cậu học sinh vừa giới thiệu qua loa, đã bỏ mình trên bục
giảng mà đi xuống ngồi cạnh con bé lập dị ở cuối lớp, cùng toàn bộ tâm hồn của
mọi nhân vật khác trong lớp. Dù rất bực mình nhưng cô giáo vẫn là cô giáo, ko thể
bày ra những cử chỉ khiếm nhã trước học sinh được. Cô gõ nhẹ thước lên bàn lôi
kéo sự chú ý của cả lớp:
- Các em tập trung nào. Hôm nay, chúng ta học.........
Ư, thì cô cứ giảng đi, còn học sinh thì đang bận ngắm cái bạn nam mới toanh đẹp
trai kia cơ .
Ngọc Linh cảm nhận được cậu ta ngồi xuống cạnh mình. Cô ko phản đối, nhưng
cũng chẳng bày tỏ thái độ hoan nghênh. Đầu vẫn cúi thấp, mái tóc dài che khuất
khuôn mặt chưa ai được nhìn thấy rõ. Dù ko ngẩng đầu xem bài giảng, cô vẫn nhận
ra là cô giáo đang nói những điều rời rạc. Cô giáo hôm nay bị mất tập chung nên
Linh cũng chẳng buồn chép bài mà giở sách ra tự học.
Cậu chú ý từng cử chỉ của cô, tất cả đều rất nhanh như sợ giờ ko làm thì sau này ko
thể làm được nữa. Đợi cô cất tiếng nói, nhưng tuyệt nhiên chưa một lời nào thoát
ra từ con người kia. Thậm chí, cậu còn chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt của cô sau
làn tóc đen dài kia. Nhưng, một điều chắc chắn, đây ko phải là người cậu cần tìm.
Cậu chợt thấy hứng thú, cô là người thứ hai ko coi vẻ đẹp của cậu ra gì. Đó là cảm
giác muốn chinh phục một “ngọn núi băng” của một thằng con trai.
Cháp 2 :
.......9h......
Máy bay từ Nhật- Việt hạ cánh an toàn tại sân bay
Một anh chàng cao hơn mét tám, đội chiếc mũ phớt màu nâu che đi khuôn mặt làm

