
Làm sao để đào tạo người có “tư duy sáng
tạo”?
Bùi Trọng Liễu
Nguyên giáo sư Đại học Paris, Pháp
Trước tiên, tôi muốn tìm hiểu cụm từ “tư duy sáng tạo” mà một số người Việt Nam đang
dùng hiện nay nghĩa là gì. Nói giáo dục đào tạo ra những người “biết suy luận” (có người
gọi là có “tính chủ động tư duy”) thì tôi hiểu. Còn từ “sáng tạo” thì tôi hiểu theo nghĩa là
“phát minh, tạo ra những cái mới có giá trị về vật chất hay tinh thần mà tới nay chưa có;
tìm ra những giải pháp độc đáo chưa ai dùng để giải quyết vấn đề này nọ; hoặc là biết
phù hợp hóa những phát minh của người khác vào khung cảnh đặc biệt của mình”. Nếu
quả vậy, tôi xin được phát biểu đôi lời về việc giáo dục đào tạo ra những con người biết
suy luận.
Không thể có suy luận, không thể có sáng tạo nếu không có kiến thức cơ bản tối
thiểu
Tôi nghĩ loài người tiến bộ là nhờ tích lũy được những hiểu biết của các thế hệ trước rồi
mới tìm ra những cái mới cho thế hệ mình, chứ không phải là mỗi thế hệ luôn trở lại thời
đồ đá rồi tự phát minh lại từ đầu. Cho nên ở mức độ bình thường thì nên học cho đủ hiểu
biết đã. Tôi nói điều này cho tất cả mọi cấp học, từ mẫu giáo, tiểu học, trung học và
những năm đầu đại học, ngoại trừ cấp “đào tạo qua nghiên cứu”. Nói như vậy không có
nghĩa là người học (học sinh, sinh viên) hoàn toàn thụ động, học kiểu học vẹt: nếu nhà
giáo có nhiệm vụ chuyển giao kiến thức qua bài giảng, người học, ngoài việc phải tiếp
thu còn phải được hướng dẫn để biết tự mình tra sách, tìm tài liệu tại thư viện hay bằng
những phương tiện khác như tìm trên mạng... để bổ sung sự hiểu biết của mình.
Ở đây, tôi thấy cần nói thật rõ để tránh hiểu lầm. Học vẹt có thể điển hình bằng một thí
dụ “cực cấp”: ở nước nào có quốc giáo (thần tiên hay trần tục) thì có việc học thánh kinh,
mà đã là học thánh kinh thì không có chuyện đòi suy luận, chỉ có việc học sao cho thuộc
để tụng lại.
Từ thái cực này sang thái cực khác, một số nhà sư phạm chủ trương cần để cho người học
(dù nhỏ tuổi) tự mày mò, tìm tòi hiểu biết. Thí dụ như theo họ, sinh viên đại học phải
hoàn toàn tự học từ sách và tài liệu, nhà giáo chỉ hướng dẫn (!?) mà không cần lên lớp
(vậy thì nhà giáo đại học tồn tại để làm gì?). Theo tôi, một bài giảng của nhà giáo có trình
độ và lương tâm, trong mỗi tiết học mang lại cho người học một khối lượng hiểu biết
hoàn chỉnh (chính vì vậy tránh được việc học quá tải, thu gọn được số giờ học) kèm theo
những chỉ dẫn về phương pháp và tài liệu tra cứu mà tự sinh viên có thể không có được,
như vậy tiết kiệm được thời giờ cho người học rất nhiều và tạo điều kiện tối đa cho họ
dùng số thời giờ còn lại để tự trau dồi thêm hiểu biết.