chùm thơ Trương Đăng Dung

Giấc mơ của Kafka

Ở New York chiều chiều

những con voi nhảy từ tầng mười một xuống sông

cứu những con chim sẻ.

Ở Paris trước cửa Viện bảo tàng

người nằm ngáp

trâu xếp hàng mua cỏ.

Ở Matxcơva những thiếu phụ da vàng

chơi với hổ

trên quảng trường ngập nước.

Ở Tô ki ô nữ phát thanh viên truyền hình

không có miệng

huơ tay chào khán giả…

Khắp nơi

những đôi mắt

dính trên cổ những người không có mặt

những tiếng kêu

phát ra từ miệng những người không có cổ

những bàn chân

càng bước càng lún sâu vào đất.

Những người đàn bà

Những người đàn bà đi trong bình minh

chiếc làn xách tay

mấy quả trứng, mớ rau

và một ít bóng đêm sót lại.

Con phố dài

cánh cửa sổ nhà này mở ra

cánh cửa sổ nhà kia khép lại.

Họ đi hàng dọc

gương mặt không trang điểm

như vừa được vớt lên từ đáy giếng.

Đêm qua

những con nhện biết rằng

có người đã úp mặt vào ngực chồng

úp mặt vào gối

úp mặt vào bóng đêm nức nở.

Họ đi lặng lẽ

những bước chân giống nhau

những ý nghĩ khác nhau

về những người đàn ông đang ngủ.

Nơi thi sĩ đến

Hàn Mạc Tử bước vào quán nhỏ

đám đông đang nói cười

ông vội bước ra ngoài

ngước mắt nhìn trời

từng giọt trăng đỏ ối

rơi rơi.

Chế Lan Viên khẽ nghiêng người

từng mảng rêu xanh

dơi bay

những tháp Chàm

lả tả.

Xuân Diệu thẫn thờ nhìn bãi đá

gót hồng thiếu nữ cát vàng

những con dã tràng ngẩn ngơ

sóng đuổi theo nhau vào bờ

rồi ở lại.