ĐI QUA NHỮNG NGÀY
NẮNG
"Đúng th cũng hữu hạn, nhưng mình mong niềm vui trong cậu th
vô hạn"
***
m nay, i học lớp 11, một lớp được gọi là nhàn nhã nhất trong ba m học phổ
thông, không phải kkn, bỡ ngỡ như năm học lớp 10, cũng không phải loay
hoay, bn rộn ôn tập như m lớp 12. Cũng vì lđó mà i rất nhiều thời gian
rảnh để làm những gì mình muốn.
Vào học được một tháng, trường tôi tổ chức hội thể thao để chọn ra đội thắng cuộc
đại diện cho trường tham gia hội thể thao do tỉnh tổ chức trong tất cả các môn thể
thao, bóng chuyền, bóng rổ, cầu lông...môn nào cũng có. m ấy, tôi háo hức cùng
các bạn đi cổ cho đội bóng chuyền nam lớp mình, đó là trận chung kết, chỉ
cần đánh bại các anh lớp 12 thì lớp tôi sẽ dành chiến thắng chung cuộc. Lâu nay tôi
không để ý đến thể thao nên không ngờ thể thao li hấp dẫn như vậy, hay chỉ có
mỗi môn bóng chuyền nhỉ?
Sau gần hai tiếng thi đấu, lớp tôi hòa 2- 2, vậy nên smột trận quyết định để
chọn ra đội thắng cuộc, đặc biệt là, trận đấu này chỉ cần đội nào ghi được 15 điểm
trước là đội chiến thắng chứ không cần 25 điểm như bốn trận trước. Không khí
trong nhà thi đấu vô cùng căng thẳng. Tôi chăm chú theo dõi tng động tác của cả
hai đội, mỗi lần đội các anh ghi được điểm thì tôi cũng giống như bao người khác,
cứ giật mình lo lắng sợ đội mình bị thua. Rồi bất ngờ, loa phát thanh vang lên lại
vang lên: "Tỉ số bây giờ là 14- 14"
Chỉ cần một điểm nữa thôi, 11d7 cố lên, cố lên. Tôi hòa giọng cùng các bn khác,
la hét inh ỏi. Sau khi một anh lớp 12 phát bóng lần cuối cùng, một bạn nam lớp tôi
đỡ được bóng, không cho bóng bị rớt xuống sàn hay bay ra khỏi sân. Khi phát hiện
bên n đối thủ có khoảng trống, bạn đó dùng hết sức để đập bóng qua lưới. Nhưng
không may, hàng phòng thủ của các anh quá cao, quả bóng bị dội ngược trở li.
Lớp chúng i đồng loạt "ôi" một tiếng. Ngay khi tất cả đều nghĩ lớp tôi sẽ thua thì
cậu đã nhanh tay đánh bóng quay trở li sân, rồi bay ngưi lên cao đập một phát
quyết định, các anh đội bạn chưa kịp phản ứng thì trái bóng đã đập xuống sàn rồi
nảy ra khỏi sân.
"Tỉ số 15- 14,c bạn lớp 11d7,c bạn đã trthành đội chiến thắng"
Lớp i la lên trong hạnh phúc. Dưới sân, các thành viên còn lại trong đội lần lượt
chạy đến ôm lấy cậu. Chính cậu đã tạo nên chiến thắng cho lớp tôi. Còn tôi, vn cứ
đứng im như tượng nhìn về phía cậu. Kể từ khi cậu mím môi bay lên, dùng sức đập
mạnh trái bóng sang sân đội bạn, tim tôi đã như ngừng đập. Một cảm giác khó gọi
thành tên xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi. Biết phải diễn tả thế nào đây nhỉ? Phải
chăng tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình?
Cậu tên là Phương Vũ, đầy đủ là m Phương Vũ, chà, cái tên nghe hay thể nhỉ.
Phương Vũ được cô giáo sắp xếp ngồi ở cuối lớp, vì cu khá cao, nên cô sc
bạn khác sẽ bị lấp tầm nhìn nếu cậu ngồi trên. Cu không nói gì mà vui vẻ chấp
nhận. Tôi ngồi cách cậu ấy ba dãy bàn, li thêm người đầu lớp, người cuối lớp, thế
nên cnửa học kì trôi qua, chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau một câu nào.
Nhưng từ sau ngày hôm y, tôi đã có sở thích được "nhìn" cu ấy mỗi ngày. Đơn
giản, chỉ là nhìn txa thôi.
Cậu trầm lặng, ít nói, rất ít khi biểu hiện cảm xúc, nhưng có một điu đặc biệt là
khá...điển trai. Vậy mà sao lâu nay tôi không để ý nhỉ? Đấy là theo tôi nhận xét,
chứ chẳng biết có phải sự thật hay không, vì khi đã thích một người, thì tất nhiên
trong mắt mình người ấy điều gì cũng tốt mà.
- Nói như vậy...có nghĩa là chỉ trong vài giây ngắn ngủi cậu đã thích Phương Vũ à?
Sau khi nghe tôi tâm sự, Liên tròn mắt hỏi tôi. Tôi đau khgật đầu. Thì vốn dĩ tôi
đâu muốn như vậy, đối với tôi tình yêu sét đánh thật điên rồ.
Liên tvẻ suy nghĩ:
- Vậy cậu tính sao đây?
- Mình không biết nữa- Tôi lắc đầu.
- Hay là cậu cứ nói thẳng ra với Vũ đi- Liên đề nghị
Tôi rụt cổ lại:
- Mình không dám đâu.
- Chẳng lẽ cậu đợi người ta có người yêu ri mới dám nói sao?
Tôi chớp mt, nhìn Liên tỏ vẻ vô tội. Liên thở dài rồi nói:
- Thôi được rồi, nếu cậu không dám thì để mình i cho.
Nói xong câu đó, Liên hùng hổ đứng dậy. Tội vội vàng kéo nó ngi xuống:
- Ly cậu, để mình nghĩ cách nghĩ cách cái đã.
Đúng lúc đó, từ ngoài cửa lớp một cô gái bước vào, rất tự nhiên đi xuống cuối lớp,
và rất tự nhiên ngi xuống cạnh Phương Vũ. Tôi vừa "lén" nhìn hnói chuyện, vừa
hỏi Liên:
- Ai thế nhỉ?
- Làm sao mình biết được- Nó trlời tỉnh bơ. Sau đó còn chua thêm một u:
- Có khi là bn gái của cậu ấy cũng nên.
- Vì sao lại thế? Vì sao người mà mình thích lại có bạn gái rồi kia chứ? –Tôi mếu
máo.
Liên thở dài:
- Chắc tại số cậu xui xẻo thôi.