Lạc lối yêu thương

Có lẽ chúng ta đều đã từng say nắng một ai đó. Những tình cảm thoáng qua có

lúc trôi đi nhẹ nhàng như áng bây lướt ngang bầu trờ,i cũng có khi từ từ thấm

dần vào tim, trở nên sâu sắc và tồn tại tưởng như mãi mãi.

Và chúng ta rơi vào những mông lung cảm xúc trong vô chừng vô định, đến lúc

giật mình nhận ra thì đã đi quá sâu rồi. Nhưng lẽ nào chúng ta lại cứ để mình trôi

dạt đi, để mình cứ cho đi trong miệt mài mà không mong nhận lại được gì sao…

Một ngày, tôi đánh bạo gõ một tin nhắn dài gửi vào facebook của một anh chàng

hot boy.

“Chúng ta đã từng gặp nhau một lần ở một chuyến đi xa, chắc hẳn là anh không

nhớ ra em, vì em khá là mờ nhạt trong đám đông. Có lẽ yêu cầu này hơi mạo muội

nhưng em nghĩ mình nên đánh liều một phen.

Anh có thể xóa đi 1 friend trong list của anh và add facebook em vào được không.

Facebook anh nhiều người kết bạn đến mức ngày nào em cũng cố thử cả chục lần

để add facebook anh nhưng đều không được.

Em không muốn phải bấm surbicse , em muốn anh cũng đọc được những status

của em. Em không muốn cứ mãi ở trong bóng tối mà âm thầm lặng lẽ. Dẫu chẳng

là gì nhưng mong anh hãy làm như vậy.

Ngoài ra em chẳng yêu cầu anh gì hơn cả.

Con trai dặc biệt như anh em chỉ để dành bỏ túi và lấy ra ngắm mà thôi. Ở cao

quá em không dám với, với lại không tới, mà liệu có tới được cũng phải tranh

giành, giành được lại không giữ được lâu dài. Nên thà không ép mình từ đầu sẽ dễ

thở hơn về sau.

Nhưng em không muốn mình cứ như một con ngốc cứ làm một việc toàn tâm toàn ý

đến vô vọng. Ít ra anh nên biết có sự tồn tại của em.

Hẳn rằng tin nhắn này sẽ nằm lẫn trong hàng loạt tin nhắn của các cô gái khác, có

thể anh sẽ chẳng bao giờ đọc hoặc dĩ anh đọc mà cảm thấy em thật điên cuồng thì

cũng đành chịu. Vì quan tâm anh vì nghĩ đến anh mà em thấy mình đã- không-

còn- bình- thường nữa rồi.”

Bấm nút send gửi đi và tôi chợt thấy mình vừa làm một việc vừa dũng cảm nhất

vừa ngu ngốc một cách tàn tệ nhất. Cảm xúc cứ hỗn loạn cả lên, thấy xốn xang

trong lòng đến khôn tả.

Tôi quyết định ra khỏi nhà đi dạo một chút cho thư giãn và suy nghĩ giả như thế

này giả như thế kia, anh có quan trọng với tôi đến thế chăng hy chỉ là do tôi bốc

đồng và ngông cuồng quá thể…

Đi dạo vào khu bán đồ lưu niệm, những quầy tiệm kê dài nối liền, những sản phẩm

được đặt gọn gàng trong tủ, ánh đèn vàng tỏa rực làm nổi bật từng màu sắc đường

nét .

Hôm nay phố cũng đông người, nhớ ra thì hôm nay là cuối tuần, tôi cứ hay bị mất

khái niệm về thời gian, cứ ngơ ngẩn ở đâu ấy. Nhiều lúc cứ thấy mơ hồ với thực tại

mà chẳng biết tìm đường nào để trở về.

-Mọi người làm ơn dạt qua một chút ạ, chúng tôi có dàn cảnh để chụp hình.. Tiếng

một anh phụ việc nói lớn vẻ ôn hòa.

Mọi ngươi nghe thấy thế liền tránh sang một bên. Tôi vừa nhủ bụng thật là khó

chịu khi mà cuối tuần mọi người đi dạo đông đen mà lại dàn cảnh chup chỉ làm

chật chội thêm thôi.

Nhưng vừa nhìn qua thì đã thấy anh cùng với cô người mẫu với vài ekip nữa đang

nói gì với nhau đó. Thì ôi thôi tôi vỡ lẽ ra, thì ra cái người mà tôi thầm mắng lại là

anh.

Ơ mà tự nhiên lại thấy vui chẳng buồn mắng nữa, sao mà khéo thế này. Tôi đứng

phía đối diện nép vào bên hông quán mà lặng nhìn anh.

Anh có khuôn mặt rất đẹp, phải nói là khí chất hơn người, thần thái lúc nào an

nhàn vui vẻ làm cho người đối diện có cảm giác thoải mái và bình yên. Hơn nữa

dáng người cũng rất chuẩn, anh cao đến cũng phải hơn 1m85, bắt mắt, ấn tượng và

chuyên nghiệp.

Anh cùng cô người mẫu tạo dáng để chụp, cứ mắt cười, môi cười...

Ước gì là tôi đứng đó nhỉ, ước gì tôi được cùng anh chụp ảnh như thế nhỉ. Anh gợi

cho tôi những ước muốn viển vông đến điên rồ. Mà tôi không còn kiếm soát được

bản thân mình nữa.

Liệu đây có phải là một cơn say nắng, một sự hâm mô hay còn nhiều hơn thế, dẫu

rằng biết cho đi sẽ chẳng bao giờ được nhận lại. Điều đáng buồn của chúng ta là

luôn biết mình sai nhưng không có cách nào để dừng lại. Biết trước mặt là vực

thẳm mà chân không chịu ngừng.

Tôi nhìn anh bằng đôi mắt thật buồn, nếu có ai vô tình chạm phải sẽ phải giật mình

vì những cảm xúc da diết , một đôi mắt bao phủ mờ mờ hơi nước và có cái nhìn

đau đáu như muốn vạch trần những đớn đau thống khổ bên trong.

Đứng đến khi đã chụp xong và mọi người thu dọn ra về, tôi vẫn đứng đó và nghĩ

giá như đừng gặp mặt đừng nghe nói cười , thà ở xa xôi trên phim ảnh báo chí

chẳng bao giờ gặp mặt ngoài đời thì lại tốt hơn. Thà đừng gặp gỡ để lòng khỏi nhớ

mong. Tiếc rằng thế giới này quá nhỏ, có những người gặp nhau rồi vô tình để lại

vết thương lên người khác nhưng lại chẳng hề hay biết.

Dẫu họ không biết nhưng chúng ta vẫn đau với nỗi đau rất thật.

Hôm sau tôi mở fb lên xem thử có tin nhắn gì lại từ anh không, nhưng không có,

mọi thứ cứ như chưa có gì xảy ra, và có lẽ tin nhắn của toi đã nằm chết ỉm trong

hàng loạt tin khác. Có lẽ anh cũng không có thời gian để đọc.

Những người con trai ở quá cao chúng ta sẽ khó khăn để với tới, dẫu có bỏ biết bao

tâm tư ra đi nữa. Cứ tưởng như chuyện đùa nào ngờ dư âm lại quá dài lâu.

Tôi không bấm surbise nhưng hàng ngày vẫn vào fb anh để xem anh nói gì, anh đi

đâu, anh chụp ảnh nào, mọi thứ về anh tôi đều dành sự quan tam hết mức đến ngu

ngốc.

Vài ngày sau tôi lại gặp anh trong một lớp học thêm. Anh có vẻ mệt mỏi vì phải

diễn show nhiều quá thì phải. Anh vận 1 cái áo somi màu cam caro, vừa vào lớp đã

ngồi gục xuống bàn nhưng khuon mat van giữ vẽ thoải mái tự nhien và thân thiện.

Thật đáng nể những người luon biết tiết chế và điều khiển cảm xúc của mình.

Tôi cố lơ anh đi, dù sao anh cũng chẳng biết tôi là ai, chỉ có tôi tự làm mình làm

mẩy với chính mình, cố dặn lòng cứ khong được nhìn anh, hãy cố quên anh đi

truoc khi quá muộn. Nghe tiếng anh nói cười với mấy cô bạn trong lớp thì thấy

anh có vẻ khá hòa đồng và cực kì thân thien với phái nữ, các cô nàng cứ liếc mắt

đưa tình về phía anh. Trách làm sao được khi anh quá nổi bật như thế.

Tôi chợt cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ và kể cả những tình cảm tôi dành cho anh,

tôi đeo tai phone vào , bật nhạc thật to và mong cho hết giờ giảng.

Đến lúc về thu dọn thật nhanh và tôi chẳng ngoái nhìn anh thêm lần nào nữa.

Chẳng phải vì tôi giận anh hay hờn dỗi điều gì mà tôi chỉ giận minh ngốc nghếch

đặt tình cảm lầm chỗ.

Đi bộ dọc đường mà tôi cứ rấm rứt mãi, hàng cây mọi ngày vẫn xanh rì rào chào

đón thì hôm nay lại ủ rũ lạ thường, chẳng buồn động đậy, mới hay trời không có

gió. Vậy mà tôi thấy mắt mình cay, như có bụi vào xốn xang.

Điện thoại đổ chuông, giai điệu bản waiting here for you vang lên dìu dặt, tôi chán

nản mở điện thoại nghe.

-Alo…

-Về nhà mau đi em, bà qua đời rồi… Giọng chị tôi nghẹn ngào nức nở nói.

Tôi biết chị không đùa, làm sao lại dám đùa với cái chết của người thân yêu được.

Tôi vội vã chạy về mà nước mắt tuôn dài như mưa, khóc như bị cắt đi da thịt, đau

đớn mất mát vô cùng.

Đám tang bà, hoa trắng treo đầy nhà, áo quần trắng, màn cửa trắng, màu trắng tang

tóc thê lương giăng khắp.

Bà là cả tuổi thơ của tôi. Ngày nhỏ, bố mẹ thường phải đi công tác xa, chỉ có mỗi

mình bà chăm tôi. Tôi vẫn thường lẽo đẽo sau bà hỏi cái này cái kia, quấn chân bà

không rời như con mèo ngoan theo chủ.

Bà bị ung thư cũng đã 2 năm nay, bác sĩ nói chỉ cầm cự qua ngày, đến lúc bà sẽ đi

và bảo cả nhà chuẩn bị tinh thần. Tôi biết nhưng không thể ngờ khi bà rời đi thật

cảm giác này như cáo xé tôi ra, lòng quặn thắt tưởng như ngộp thở đến nơi.

Bà vẫn hay vuốt tóc tôi mỗi khi tôi buồn, thường tự tay đan cho tôi cái nón len, cái

khăn choàng. Những đêm khó ngủ tôi vẫn thường ngủ cùng với bà, nằm trên

giường bà, nghe mùi hương quen thuộc từ bà, tôi thấy mình như thưở còn bé,

chẳng giấc ngủ nào gặp mộng mị.

Bên bà là bình yên, là tiếng cười trong vắt, là cả niềm thương tin yêu và trân trọng.

Tôi gục bên quan tài bà mà khóc đến lả người đi, bố dìu tôi vào nghỉ, bố bảo : “

Bà vẫn luôn ở bên con , người ta vẫn sống khi luon tồn tại trong trái tim người

khác. Chỉ cần con nhớ về bà thì bà mãi mãi bất tử".

Những ngày tháng đau đớn đó dần nguôi ngoai, tôi vẫn thường ra thăm mộ, đặt

trước mộ bà những đóa hoa thơm ngát và kể cho bà nghe những chuyện đã xảy ra

hàng ngày.

Và tuyệt nhiên trong khoảng thời gian đó tôi chẳng hề nhớ đến anh , một anh

chàng hot boy mà tôi hằng mơ tưởng, nhớ nhung, dằn vặt mình.

Chợt nghĩ những lúc tôi buồn, tôi đau đớn thì anh nào có kề bên và tôi cũng chẳng

hề nhớ đến anh. Có lẽ anh là cơn say nắng dịu ngọt trong tôi, chỉ ùa đến để tôi

nhận ra được nhiều điều.

Thay vì cứ chạy theo ai đó, thì hãy tìm một ai đó có thể bên mình những khi mình

buồn, mình lao đao thì thật sự hữu ích hơn nhiều.

Đôi khi phải gặp một ai đó khiến mình đi lạc để rồi nhận thức ra mình phải đi ra

sao, đi như thế nào. Anh có thể là mặt trời sáng rực nhưng anh không phải là nơi

tôi cần đến, tôi cần tìm một điều gì đó gần gũi hiện thực hơn. Anh là một cơn mơ

êm đềm như những sáng mùa đông ngửi thấy trong gió mùi hương hoa dịu dàng.

Và cứ tưởng như mọi thứ bế tắc đến nơi rồi bỗng nhiên lại bừng sáng lại chói lòa

con đường ra, khi trái tim quay về đúng chỗ nó sẽ không phải khóc, phải thổn thức

nữa. Nó sẽ cứ bình yên đợi đến những mùa vui sau.

Tôi ngồi trước mộ bà, nhìn khoảng trời xanh ngắt trên đầu , đã tưởng như người ấy

là cả bầu trời của mình nhưng giờ đây nó chỉ là một màu xanh đến tận cùng. Anh

như những đám mây cứ trôi dạt rồi biền biệt.

Một tình yêu âm thầm đã kết thúc nhưng nó đã mang lại những sự nhận thức đúng

đắn để biết dừng lại ở đâu và khi nào, nên yêu người ở bên ta đừng tìm kiếm chi xa

vời.

Cứ tưởng tượng như một sáng nào đó bước ra đường, vô tình va phải ai đó, rồi

mắt tình cờ chạm nhau, tình yêu nảy sinh từ đó. Tình yêu đến một cách nhẹ

nhàng và tinh tế như vậy, chứ chẳng phải đến từ nước mắt sự theo đuổi và ham

muốn chiếm hữu…