
Nhất kiến chung tình
Tác giả: Giản Anh
Dịch: Sahara ft CaChuaEp

Giới thiệu:
Mang một lọ vỏ sò lấy từ đảo Cát Bối về nhà, coi như là kỉ niệm của mùa hè mười
bảy tuổi, theo đúng như kế hoạch ban đầu cô đã dự định.
Nhưng kế hoạch mãi mãi không bao giờ đuổi kịp được sự biến hóa.
Trong khi bạn bè cô, từng người từng người rủ nhau cùng đi lặn ngắm đáy biển,
thì cô vẫn một mình lênh đênh giữa biển, thầm hy vọng có ai đó tới giúp mình.
Bỗng một giọng nói dịu dàng vang lên, ngoại hình anh ta thoạt nhìn rất nam tính.
Để rồi từ đó, người ấy thâm nhập vào cuộc sống của cô.
Đặc biệt là lúc cô nghe được tiếng đàn ghi-ta thần thoại của người ấy, tâm hồn
thiếu nữ của cô lập tức đầu hàng vô điều kiện.
Huống chi, đêm trước khi rời hòn đào, người ấy còn hôn cô!
Chỉ là một “vật kỉ niệm” ngoài ý muốn…
Cô cho rằng mình sẽ không bao giờ còn gặp lại người ấy nữa.
Nhưng thật không ngờ, sau ngày khai giảng năm học, giáo viên tiếng Anh mới lại
chính là…

Chương 1.1
Trên đảo Cát Bối xinh đẹp, năm cô nữ sinh mặc áo phao cồng kềnh đang đi dạo
trên bờ cát vẫn còn nóng bỏng chân. Mục tiêu của các cô chính là đại dương mênh
mông trong lành trước mắt.
“Trời ạ! Mọi người nhìn xem, toàn bộ đều là vỏ sò!”
Viên Hú Noãn mặc kệ bàn chân đau tái vì giẫm phải những mảnh vỏ sò trên cát, cô
hưng phấn cúi người dùng hai tay bốc lên một nắm từ trong làn nước biển. Nhìn
những chiếc vò sò đáng yêu trong tay, khuôn mặt xinh đẹp của cô như viết rõ hai
chữ vui vẻ.
“Không sai! Chính là những cái vỏ sò chết tiệt này!!!” Chu Gia Nghi nảy sinh phản
ứng trái chiều với Viên Hú Noãn, cô nhe răng trợn mắt lớn tiếng trách móc: “Chân
của tớ đau muốn chết rồi!”
Viên Hú Noãn chớp mắt, nhìn vỏ sò trong tay rất lâu, trên môi hiện lên nụ cười dịu
dàng.
“Cậu không cảm thấy rất đẹp à?”
“Không – cảm – thấy!” Chu Gia Nghi cường điệu lắc đầu. “Tớ chỉ thấy đau thấu
trời đất!” Cô biết bản thân mình là một “tomboy” chính hiệu, trong xương cốt vốn
dĩ là chẳng có lấy một tý tế bào tình thơ ý họa lãng mạn nào. Noãn Noãn thì khác,
lúc nào cũng nhìn vạn vật của trời đất bằng ánh mắt cảm động.

“Mặc dù bờ biển này rất đẹp nhưng mình cũng biết thế nào là đau!” Lý Dung nhíu
mày: “Kỳ lạ, vì sao họ không để chúng ta đi giày ra bãi biển chứ?”
Theo quy định ở đây, khi vào bãi biển, du khách đều phải để lại giày dép ở phòng
bảo quản hành lý, tới lúc thủy triều rút mới được dùng.
Đới Nhã Vũ mỉm cười: “Tiểu thư của tôi à, vừa nãy không nghe nhân viên quản lý
phòng bảo quản đồ nói sao? Họ sợ giày dép của chúng ta bị thủy triều lên sẽ cuốn
đi, cũng sợ chúng ta đánh rơi giày dép ở bãi biển sẽ gây vướng víu người khác.
Cho nên mới không để du khách đi giày dép xuống nước.”
“Mình nghĩ đấy không phải lý do.” Chu Gia Nghi phản đối: “Giày đi ở chân làm
sao có thể dễ dàng rơi ra như vậy được chứ? Nhìn bộ dạng hiện giờ của chúng ta
xem!” Cô ảo não nói, “Ai cũng như bà lão đi không nổi nữa rồi.”
Noãn Noãn thản nhiên cười: “Làm gì có. Mình cảm thấy đi như vậy rất đáng yêu
mà.”
Đại dương xanh thẳm mênh mông đẹp như vậy, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi là
tâm tình đã tươi sáng rạng rỡ lên rồi. Viên Hú Noãn thật sự không hiểu vì sao Gia
Nghi lại không thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, mà chỉ một mực chú ý vào đám
vỏ sò đang đâm vào chân cô ấy.

Có thể là vì bản thân cô khó khăn lắm mới có thể được đi ra ngoài chơi, vạn vật
trên đảo Cát Bối này đều là những điều mới mẻ với cô. Cô được hít thở hương vị
của biển cả, giang rộng hai tay đón chào tất cả những cảnh đẹp kia còn không hết,
cho nên oán giận đối với cô mà nói là chuyện lãng phí thời gian vô cùng.
Từ nhỏ, Viên Hú Noãn đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc của dì, quy củ phép tắc
hệt như nàng công chúa sống trong toàn tháp ngà voi. Dì Triệu Man Nhã giờ vẫn
sống độc thân, dì là người sáng lập đồng thời là hiệu trưởng của trường phổ thông
Man Nhã. Dì đối với bản thân vô cùng nghiêm khắc, đối với Viên Hú Noãn lại
càng nghiêm.
Lần này, nhân dịp kỳ nghỉ hè lớp mười, Lý Dung lên kế hoạch du lịch quần đảo
Bành Hồ, Cát Bối. Cô ấy cũng đích thân bảo đảm với dì Nhã sẽ chăm sóc Noãn
Noãn thật tốt. Cuối cùng Noãn Noãn cô mới có thể bay ra khỏi cái lồng chim kia.
Bởi vậy cho nên cô cảm thấy cái gì cũng rất thú vị, cái gì cũng đẹp đẽ, sau lần này,
chẳng biết tới khi nào cô mới được đi du lịch nữa.
Cô muốn ghi tạc những ký ức đẹp nhất vào trong đầu, sau này giữa những tháng
ngày tẻ nhạt vô vị, cô có thể lôi chúng ra ôn lại.
“Chúng mình tới đằng kia chơi thuyền chuối đi, mình muốn trèo thuyền!” Hai chân
vừa tiếp xúc với nước biển, Chu Gia Nghi đã lập tức quên cái chân đau mà đầu têu
chơi trò mới.
“Không! Gia Nghi!” Hà Tư Nhàn, kẻ nhát gan nhất trong năm người lập tức biến
sắc: “Mình không biết trèo thuyền đâu.”