
Vỉa hè Hà Nội, xưa và
nay

Còn nhớ ngày xưa mỗi khi chiều tà, tôi thường cùng lũ bạn
hàng xóm háo hức chạy nháo ra đường để thả mình với đủ
loại trò chơi... ngày đó Hà Nội không có những địa điểm vui
chơi giải trí cho trẻ con như bây giờ, vỉa hè chính là sân chơi
của lũ trẻ con chúng tôi
Một buổi sáng sớm ở Hà Nội, vỉa hè vẫn còn chưa đông đúc

Đến bây giờ dù đã lớn, không còn được chơi đùa ngoài vỉa hè
song tôi vẫn thương nhớ lắm “vỉa hè Hà Nội” ngày xưa. Nói
thế nhiều người chắc sẽ thấy buồn cười vì nhớ gì chả nhớ lại
đi nhớ cái “vỉa hè”. Nhưng nhớ thật, không riêng mình tôi
đâu mà những ai từng trải qua một tuổi thơ với đủ trò vui trên
cái sân chơi vỉa hè đều sẽ có chung tâm trạng này. Ngày đó
chưa có trò chơi điện tử, ti vi cũng không có nhiều chương
trình như bây giờ. Lũ trẻ chúng tôi chỉ biết đến bi ve, chơi
chuyền, nhảy dây… Đám con trai thì thích thú với trò bổ
quay, búng bi, đá cầu. Buổi chiều khi nắng tắt là đại hội
“quay” bắt đầu tại cái nền lát xi măng xám xịt, các ô đều
nhau tăm tắp 30 x30. Đám con gái thì chỉ với mấy vốc sỏi đã
đủ để bày trận chơi ô ăn quan, chục que tính với quả bóng
nhỏ xinh là thành đám chơi chuyền hay cuộn dây thừng để
quay tít với trò nhảy dây… Thủa đó, tôi ở phố Bà Triệu,
đường rộng, phố vắng với vỉa hè tiêu chuẩn rộng 5m chả có

mấy người qua lại, lũ chúng tôi mặc nhiên coi đây là sân chơi
“độc quyền” của đám trẻ con.
