
5g15 phút
MA! vẫn là 1 đề tài được nhiều người thích thú. Có nhiều tin là có ma, nhưng có
nhiều người lại nói là kkhông tin. Có rất nhiều hiện tượng lạ xảy ra, và tất nhiên là
không có lời giải thích. Câu chuyện mà tôi kể ở đây là có thật, nhưng không phải là
bản thân tôi găp mà là anh của tôi.
Đó là 1 lần anh ấy đi công tác với phái đoàn ngoài Hà Nội. Vào 1 đêm, khi mọi
người đang ngồi ở quầy tiếp tân để mướn phòng thì có 1 bà khách chạy từ trên lầu
xuống. Bà ấy vừa khóc vừa nói với người quản lý khách sạn.
- Tôi... Tôi... không ở đây nữa. Tôi trả phòng lại đó.
Anh tôi và mọi người rất ngạc nhiên vì phản ứng lạ của bà khách này. Vì vậy anh
ấy lại gần và hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Phòng đó có vấn đề gì à?
Bà khách trong điệu bộ hốt hoảng trả lời:
- Tôi nghĩ là phòng đó có… Tôi không biết nữa. Tôi đang nằm ngủ trên giường thì
tự nhiên cái giường dựng đứng lên. Tôi tưởng là nằm mơ nên đã tự nhéo mình.

5g15... n
ỗ
i ám
ả
nh m
ớ
i.
Nhưng tôi rất tỉnh táo... Bà ấy hoảng loạn thật sự. Thấy vậy, anh tôi mới đưa cho
bà ấy vài viên thuốc an thần và nhờ người tìm cho bà ấy 1 phòng khác. Bạn của
anh tôi cũng không phải là hiền. Họ cũng rất hào hứng trong chuyện này. Trong lúc
đang phân vân. Một người bạn của anh tôi nói:
- Hùng - tên anh trai tôi, tụi này biết mày rất gan dạ. Thôi thì tụi mình cá với nhau
đi. Bây giờ mày vào phòng đó ở, nếu mày ở đó được 3 ngày mà không sợ thì tụi
này sẽ dắt mày đi ăn 1 chầu.
Anh tôi cũng tin vào những chuyện lạ như vậy, nhưng anh ấy cũng muốn thử xem
sao. Vì vậy anh ấy nhận lời. Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, anh ấy gọi người quản
lý và dặn:
- Huân, ngày mai em kêu anh dậy lúc 6h nha, anh còn phải vào bệnh viện có
chuyện.

Anh quản lý đồng ý. Thế là tối hôm đó anh tôi vào ở cái phòng mà bà khách kia
nói là có ma.
Đang ngủ say giấc, bỗng có tiếng của Huân:
- Anh Hùng, dậy đi anh, 6h rồi, anh còn phải vào bệnh viện nữa.
Không chỉ gọi mà Huân còn đến gần và lay lay người anh tôi nữa. Anh tôi lim dim
mở mắt, chộp lấy cài đồng hồ và nhìn. Anh ấy trả lời lại:
- Chỉ mới có 5g15 thôi, sao em kêu anh sớm vây?
Anh Hùng liến quay người hướng mặt vào tường. Nhưng cũng ngay lúc ấy, anh tôi
bật ngồi dậy trong sự hoảng hốt...
Anh ấy không hoảng hốt vì cái giường dựng đứng lên. Anh ấy cũng không giật
mình vì Huân gọi anh ấy dậy sớm. Anh ấy bật dậy vì nhớ ra là Huân đã vào và lay
lay gọi anh ấy. Chuyện lay lay người để gọi 1 ai dậy là chuyện thường. Nhưng nó
sẽ trở nên quái lạ nếu cửa đã được anh tôi khoá 2 chốt, cài móc xích và đút chìa
khoá ở ô. Điều đó cũng có nghĩa là, không 1 ai ở ngoài có thể mở cửa đươc. Bởi vì
thắc mắc chuyện đó, nên anh ấy dậy và chuẩn bị đồ để đi làm luôn. Đến tối về, anh
ấy lại vào phòng và đóng cửa kỹ như ngày hôm qua. Nhưng hôm nay, anh ấy
không nghe gì hết, anh ấy để đồng hồ vào lúc 5h30 nhưng lại tỉnh dậy vào 5h15.
Đến ngày cuối cùng là ngày thứ 7 và anh ấy ko cần đi làm vào ngày mai. Anh ấy
quyết định dùng thuốc ngủ để ngủ cho ngon giấc. Nhưng lạ 1 điều là, ngay cả khi
uống 2 viên thuốc ngủ thì anh ấy vẫn thức dậy đúng 5h15. Điều này rất lạ đối với