Quản trị địa phương hướng tới giảm nghèo trong bối cảnh mới

1

Khái niệm “Quản trị” - Governance • Quản trị là khái niệm rộng, có nhiều định nghĩa

– Thực thi quyền lực – Kiểm soát nguồn lực – Vận hành cơ chế, chính sách, quá trình – Mối quan hệ giữa tổ chức, nhóm xã hội, cá nhân – Nhằm đạt được mục tiêu cụ thể

• Quản trị có nhiều cấp độ, nhiều chủ thể, nhiều

khía cạnh – Quản trị nhà nước – Quản trị doanh nghiệp…

• Quản trị địa phương hướng tới giảm nghèo

2

Các nguyên tắc của “Quản trị tốt”

• Tuân thủ pháp luật • Tầm nhìn chiến lược • Công bằng • Đồng thuận • Minh bạch • Sự tham gia • Đáp ứng nhu cầu • Hiệu quả • Trách nhiệm giải trình • …

3

Quản trị địa phương hướng tới giảm nghèo

Nguồn lực

Tài sản và Năng lực

Người nghèo

Thể chế địa phương

Phát triển Giảm nghèo

Tổ chức cộng đồng

Cơ chế, chính sách, thủ tục

Chuẩn mực, giá trị…

Môi trường chính trị, kinh tế, xã hội, công nghệ (PEST)

4

Bối cảnh mới…

• Bất bình đẳng (chênh lệch giàu - nghèo) có xu

hướng ngày càng tăng

• Kỳ vọng, mong muốn và nhu cầu của người dân/

người nghèo ngày càng cao • Giảm nghèo ngày càng tốn kém

– Tăng chuẩn nghèo – Tăng ngân sách giảm nghèo – Tăng các định mức hỗ trợ, điều chỉnh theo chỉ số giá

cả, theo đặc thù vùng miền, dân tộc

– Đầu tư giảm nghèo có trọng tâm trọng điểm, đồng bộ,

giải quyết các “lõi nghèo”, “túi nghèo”

– Tăng hiệu quả của các chương trình, dự án giảm

5

nghèo: giảm trợ cấp cho không, giảm tâm lý “muốn nghèo”, hướng đến sinh kế bền vững

Bối cảnh mới… • Nghèo ngày càng đa dạng, mang tính đặc thù

vùng miền, dân tộc, cộng đồng  thể chế giảm nghèo cần hướng tới tăng cường sự phân cấp, tham gia và trao quyền – Lập kế hoạch PT KT-XH có sự tham gia: kết nối phân bổ ngân sách và cung cấp dịch vụ công với nhu cầu của nguời nghèo, cộng đồng nghèo

– Quỹ tài chính phân cấp cho cấp xã và thôn bản (quỹ

phát triển cộng đồng)

– Nâng cao năng lực, chú trọng các yếu tố “phần mềm” – Quản lý tài nguyên thiên nhiên dựa vào cộng đồng – Thúc đẩy, nâng cao vai trò của các tổ chức nông dân,

6

thiết chế cộng đồng

– Thúc đẩy các sáng kiến cộng đồng, các giải pháp giảm nghèo gắn với văn hóa, bản sắc, tập quán

Bối cảnh mới…

• Nghèo có tính đa chiều, không chỉ là thu

nhập/chi tiêu, mà còn nhiều chiều kích khác (giáo dục, y tế, điều kiện sống, tiếng nói, vốn xã hội...) – Phân tách: nghèo kinh niên, nghèo tạm thời, nghèo

rủi ro và các nhóm nghèo đặc thù khác

– Tách bạch giữa chính sách an sinh xã hội và các

chương trình, dự án giảm nghèo

– Cải tiến chính sách hướng đối tượng theo từng chiều

nghèo, không chỉ dựa vào “danh sách hộ nghèo”

– “Xã hội hóa”, “cùng chi trả”... vs. khả năng chi trả của

7

người nghèo (giáo dục, y tế)

Bối cảnh mới…

• Yếu tố thị trường, các rủi ro ngày càng khốc liệt, khó dự đoán  thể chế giảm nghèo cần giúp tăng năng lực chống đỡ, giảm tính dễ bị tổn thương cho người nghèo – Thiết kế hệ thống chính sách an sinh xã hội toàn

diện, đảm bảo mức sống tối thiểu

– Các sáng kiến về bảo trợ xã hội theo đặc thù từng địa

phương

– Thúc đẩy mạng lưới an sinh phi chính thức, các biện

pháp an sinh dựa vào cộng đồng

– Hỗ trợ nông nghiệp/sinh kế bền vững, hướng đến thị

trường

8

– Lồng ghép giảm nhẹ rủi ro thiên tai, thích ứng với

biến đổi khí hậu

Bối cảnh mới…

• Di chuyển lao động (di cư nông thôn – nông thôn, nông thôn – thành thị) ngày càng tăng – Đầu tư cho giảm nghèo đô thị  có ý nghĩa với giảm

nghèo nông thôn

– Lập kế hoạch, ngân sách ở đô thị: tính đến cả người

nhập cư

– Chính sách quản lý “hộ khẩu” tiến bộ hơn – Hỗ trợ người nhập cư tiếp cận các dịch vụ cơ bản, các chinh sách an sinh xã hội, giảm chi phí cuộc sống, hòa nhập cộng đồng

– Đầu tư mạnh hơn, có hiệu quả hơn cho dạy nghề, tìm

kiếm việc làm

9

– Giảm rủi ro cho người di cư, nhất là phụ nữ và trẻ em

trong khu vực phi chính thức