
Chương IV
CƠ SỞ TÂM LÝ CỦA HĐ
GIÁO DỤC ĐẠO ĐỨC
& GIÁO DỤC GIÁ TRỊ

1. Đạođức và giáo dụcđạođức
1.1. Đạođức và hành vi đạođức
a. Khái niệm đạo đức
•Đạo đức là sự phản ánh vào ýthức cá
nhân một hệ thống những chuẩn mực,
đủ sức chi phối và điều khiển hành vi cá
nhân trong mối quan hệ giữa lợi ích của
bản thân và lợi ích của người khác và
của toàn xã hội

- Chuẩn mựcđạođức
• Nói đến các chuẩn mực đạo đức là nói
đến cái tốt, cái xấu, cái thiện, cái ác,…
• Tuy nhiên có nhiều cách đề cập đến
chuẩn mực đạo đức mà không cần phải
dùng đến những từ như “tốt”, “xấu”
“thiện”, “ác”, chẳng hạn như: khiêm tốn,
vị tha, thẳng thắn, trung thực, cao
ngạo, ích kỷ, quanh co, lừa dối…

- Chuẩn mựcđạođức
• Chuẩn mực đạo đức có tính xã hội lịch sử.
• Một số chuẩn mực đạo đức mang tính
nhân loại phổ biến của đạo đức (như tình
cha, nghĩa mẹ, lòng nhân ái, tình người…).
• Chuẩn mực đạo đức cũng có tính pha trộn.

Chuẩn mựcđạođứcmuốn trở thành
Đạođức của mộtcá nhân thì:
• Chuẩn mực đạo đức phải được cá nhân
đó tự giác thực hiện.
•Bằng chính hoạt động của mình, trong
quan hệ với người khác, trẻ em đưa các
chuẩn mực đạo đức này vào bên
trong, trở thành tâm lý của nó.
•Việc hình thành đạo đức ởtrẻ em chính
là quá trình nhập tâm trong hoạt động.