
Cái đầu con rối (Phần 2)
Mùa xuân 1966, như thường lệ đoàn đang diễn Tết tại vùng chợ Bà Chiểu. Tuấn
Đăng nhận được một lá thư của một cô gái sống ngay tại nơi này, trong thư nàng tự
giới thiệu là một người ái mộ tài năng của chàng và muốn được hân hạnh làm quen
nếu chàng đồng ý. Lá thư khá dài với nét chữ tròn trịa mềm mại trên nền giấy
xanh.
Đặc biệt trong thư có kèm theo một tấm ảnh của nàng. Trong hình là một cô gái
chừng 18, da trắng với đôi mắt bồ câu, mũi dọc dừa, và cái miệng nho nhỏ với đôi
môi trái tim cùng nằm cân đối trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn. Sống cô độc đã
lâu, Tuấn Đăng tưởng chừng tâm hồn mình đã thành sỏi đá. Mà thiên hạ cũng đồn
là chàng quá khô khan nguội lạnh vì chẳng ai thấy chàng có bồ hay nói chuyện về
việc này cả.
Tuấn Đăng cảm thấy như mình đã có duyên nợ với người trong ảnh từ kiếp nào rồi.
Vừa đọc thư xong và nhìn hình nàng chàng đã bị tiếng sét ái tình đánh ngay vào
tim. Đây không phải là lần tiên Tuấn Đăng nhận được thư tỏ tình hay làm quen.
Hàng ngàn cô gái ái mộ đã gửi thư cho chàng, nhưng chàng vẫn thờ ơ không trả
lời. Đây là lần đầu tiên chàng thấy lòng bồn chồn, xao xuyến vì một lá thư và một
tấm ảnh. Địa chỉ trên bao thư cho biết nhà Lan cách chỗ chàng diễn chẳng bao xa.
Nhà ở trên đường Hoàng Hoa Thám gần ngã ba chợ Cây Quéo. Tuấn Đăng biết nơi
ấy vì chàng đã có lần ghé thăm đền thờ Hai Bà Trưng nằm trên con đường này.