
Cái đầu con rối (Phần 2)
Mùa xuân 1966, như thường lệ đoàn đang diễn Tết tại vùng chợ Bà Chiểu. Tuấn
Đăng nhận được một lá thư của một cô gái sống ngay tại nơi này, trong thư nàng tự
giới thiệu là một người ái mộ tài năng của chàng và muốn được hân hạnh làm quen
nếu chàng đồng ý. Lá thư khá dài với nét chữ tròn trịa mềm mại trên nền giấy
xanh.
Đặc biệt trong thư có kèm theo một tấm ảnh của nàng. Trong hình là một cô gái
chừng 18, da trắng với đôi mắt bồ câu, mũi dọc dừa, và cái miệng nho nhỏ với đôi
môi trái tim cùng nằm cân đối trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn. Sống cô độc đã
lâu, Tuấn Đăng tưởng chừng tâm hồn mình đã thành sỏi đá. Mà thiên hạ cũng đồn
là chàng quá khô khan nguội lạnh vì chẳng ai thấy chàng có bồ hay nói chuyện về
việc này cả.
Tuấn Đăng cảm thấy như mình đã có duyên nợ với người trong ảnh từ kiếp nào rồi.
Vừa đọc thư xong và nhìn hình nàng chàng đã bị tiếng sét ái tình đánh ngay vào
tim. Đây không phải là lần tiên Tuấn Đăng nhận được thư tỏ tình hay làm quen.
Hàng ngàn cô gái ái mộ đã gửi thư cho chàng, nhưng chàng vẫn thờ ơ không trả
lời. Đây là lần đầu tiên chàng thấy lòng bồn chồn, xao xuyến vì một lá thư và một
tấm ảnh. Địa chỉ trên bao thư cho biết nhà Lan cách chỗ chàng diễn chẳng bao xa.
Nhà ở trên đường Hoàng Hoa Thám gần ngã ba chợ Cây Quéo. Tuấn Đăng biết nơi
ấy vì chàng đã có lần ghé thăm đền thờ Hai Bà Trưng nằm trên con đường này.

Cái đ
ầ
u con r
ố
i.
Tuấn Đăng viết mấy dòng trả lời, chàng nhận lời làm quen của Lan và hẹn đến
chơi tại nhà nàng vào trưa Thứ Hai. Chàng cũng nhờ nàng báo trước cho cha mẹ
nàng về điều này. Tuấn Đăng đến thăm Lan như lời hẹn, chàng nói chuyện và ăn
cơm gia đình với mọi người trong nhà . Chàng còn biểu diễn vài câu với con rối
mà chàng mang theo để làm hài lòng hai cậu em trai của Lan. Cuộc gặp gỡ rất tốt
đẹp. Người nhà Lan đều mến mộ, và yêu mến cách cư xử lịch sự cũng như lời nói
nhả nhặn của một nghệ nhân nổi danh như chàng.

Sau vài lần gặp gở, sau đó người ta lấy làm ngạc nhiên khi thấy Tuấn Đăng tới nhà
Lan một mình. Chàng bỏ con rối ở nhà. Một điều chưa ai từng gặp trước đây.
Chàng đeo đôi bao tay màu da người mỏng, nhìn từ xa không ai biết là chàng có
bao tay cả. Người ta xì xào là tình yêu làm chàng thay đổi các thói quen của mình.
Thật thế, Tuấn Đăng tươi cười hơn, gương mặt luôn tươi vui, và chào hỏi mọi
người niềm nở hơn. Cái Tết năm đó là cái Tết vui nhất trong đời chàng. Chàng đã
xin phép ông bầu chỉ diễn vào các xuất đêm trong ba ngày Tết thôi. Tuấn Đăng đến
nhà Lan dự cúng giao thừa. Mồng Một chúc Tết cha mẹ Lan, lì xì cho các cậu em
trai , rồi cùng Lan đi dạo phố Xuân. Họ đến Lăng Ông xin xăm và khấn nguyện
cho cuộc tình của lứa đôi. Tuấn Đăng chưa bao giờ có được niềm vui và hạnh phúc
lớn lao như thế. Hôm Mồng Hai họ đi lên Sài Gòn, thăm Thảo Cầm Viên (Sở Thú),
dạo dọc Bến Chương Dương và vài nơi khác. Chiều tối chàng đưa nàng về và hẹn
sẽ cùng nhau đi Thủ Đức ngày mai.
Sáng Mồng Ba, khi Tuấn Đăng đang sửa soạn đi đến nhà nàng thì nghe xe cảnh sát
hú còi trước liều rạp. Bốn vị cảnh sát ùa vào văn phòng, sau đó họ tiến đến cabin
của Tuấn Đăng và đưa trát toà bắt chàng vì tội sát nhân. Mọi người trong đoàn hết
sức ngạc nhiên vì Tuấn Đăng là một người hiền hậu, tốt với tất cả mọi người thì lẽ
đâu lại là một tên sát nhân cho được. Cảnh sát chở chàng về bốt. Rồi tin được đồn
ra, Tuấn Đăng bị tình nghi là giết chết người tình trong đêm qua. Cảnh sát cho biết
Lan bị giết trong đêm qua. Trên người có nhiều vết cắn và dấu bầm tím trên mặt.
Cổ tay nàng bị cắn đứt động mạch và do ra máu quá nhiều mà chết. Dù là Mồng Ba
Tết, cảnh sát không bỏ phí thì giờ và mở ngay cuộc điều tra tại nhà Lan và thẩm tra
Tuấn Đăng tại văn phòng cảnh sát Bà Chiểu.
Tuấn Đăng với gương mặt thiểu não, đau khổ ngồi trầm ngâm trước mặt nhân viên
điều tra. Chàng từ tốn trả lời từng câu hỏi do người này đặt ra, rồi cuối cùng chàng
đưa lòng bàn tay phải cho anh ta xem và chậm rãi kể cho điều tra viên về cuộc đời