
Căn phòng bí mật
Là một cô gái quê từ Hóc Bà Tó, nơi đời sống rẻ mạt, lên Sài Gòn kiếm việc, Chín
được đưa tới giúp việc cho bà Tám Mập với số tiền công cũng rẻ mạt. Bà Tám
Mập là một goá phụ phốp pháp ngoại tứ tuần với đôi mắt lạnh lùng như đôi mắt
rắn, với hai bàn tay trắng muốt và những ngón tay được sơn thật đẹp. Đối với Chín,
bà Tám Mập là một người đàn bà xinh đẹp tuy Chín rất sợ bà. Một hôm cô tớ gái
này bị bà bắt gặp đang nuốt lén một muỗng mứt cam, bà đe doạ sẽ trừng phạt Chín
thật nặng nề nếu còn tái phạm.
Khuôn mặt bà Tám Mập đanh lại, cặp mắt bà như tóe lửa khiến Chín hiểu rằng bà
có thể thực hiện sự đe dọa một cách dễ dàng.
Từ đó, Chín sợ bà Tám một cách khủng khiếp.
Tuy nhiên, sự sợ hãi này không thể ngăn cản Chín lén lút vào phòng ngủ của bà
mỗi khi bà đi vắng để chiêm ngưỡng những bộ đồ đắt tiền trong tủ áo. Một trong
những bộ mà Chín thích nhất là bộ đồ màu đỏ chói với cái áo viền trắng và cái váy
có những cái nút màu xanh bóng loáng. Trong những dịp này, Chín cũng thử tất cả
những cái nón của chủ nhân, vừa thử vừa tự ngắm nghía trong gương một cách hài
lòng. Sau đó, Chín luôn luôn xếp lại mọi thứ vào đúng chỗ cũ vì sợ bà Tám khám
phá.
Chín không bỏ qua cơ hội nào để hỏi thăm tất cả những người thợ thỉnh thoảng lui
tới làm việc trong nhà về bà Tám. Tuy nhiên, cô tớ gái hoàn toàn thất vọng vì họ
chỉ cho cô biết rằng bà Tám là người giầu có và kín đáo. Thế thôi, và đó là những
điều mà Chín đã biết! Dĩ nhiên với số lương chết đói, đáng lẽ Chín đã xin bà Tám
cho nghỉ từ lâu, nhưng cô không đủ can đảm đối diện với ánh mắt giận dữ của bà.
Ngoài ra bộ đồ đỏ chói và căn phòng khóa kín dường như có một mãnh lực giữ
chân Chín lại. Cô tớ gái cảm thấy cô không thể rời khỏi căn nhà mà phải ở lại để
được gần chúng.
Có lần cô hỏi người phát thư:
- Ông có biết chồng bà Tám làm nghề gì không?
- Không. Tôi chỉ biết ông ta là một người rất lịch sự. Nghe nói là ông ta chết trên
Đà Lạt, nơi những người giàu có thường lên nghỉ hè. Ông ta có mái tóc bạc phơ và
già cỡ tía bà Tám.

Chín hỏi tiếp:
- Bà Tám có thương chồng không? Tôi không tưởng tượng nổi là bà ta có thể
thương bất cứ ai.
Người đưa thư bật cười:
- Ồ, bây giờ việc đàn bà yêu chồng bị coi là lỗi thời rồi! Bộ … cô không thích ở
với bà Tám hay sao?
Chín nhún vai:
- Tôi không thích lắm, nhưng tôi sợ nếu bỏ đi, có thể tôi sẽ không kiếm được việc
làm.
- Vậy thì tôi khuyên cô nên ở lại tới khi nào tìm được chỗ khá hơn trước đã.
Chín cám ơn người đưa thư và ngay đêm hôm đó cô tớ gái trải qua một giấc mơ
khá lạ lùng về căn phòng bí mật. Cô thấy bà Tám gỡ một miếng gạch ở phía bên
phải cái đồng hồ lớn trong phòng khách lên, lấy ra một cái chìa khoá rồi đi thẳng
tới căn phòng bí mật, mở cửa bước vào. Chín nằm mơ thấy cô đi theo bà Tám tới
tận cửa và tìm cách lách theo vào phòng nhưng bà Tám đã lanh lẹ đóng ập cánh
cửa vào mặt cô khiến cô chỉ thoáng thấy một cái giường gỗ đen ở giữa phòng. Chín
đứng bên ngoài lắng tai nghe và dường như nghe thấy tiếng giấy loạt soạt ở bên
trong.
Chín lẩm bẩm:
- Đúng là điều mình vẫn nghi ngờ từ lâu nay. Bà Tám giấu tiền trong đó, thỉnh
thoảng lại vào đếm cho đỡ ghiền.
Chín cảm thấy như cô đã ghé mắt nhìn vào lỗ khoá nhưng một sức nóng dữ dội
khiến cô cảm thấy nhức mắt, bừng tỉnh.
Giấc mơ thật sống động và đôi mắt của Chín vẫn còn nhức khiến cô tớ gái thêm
quyết tâm khám phá căn phòng bí mật. Cô nghĩ thầm:
- Chỉ cần lấy được một ít tiền trong đó là mình trốn đi ngay. Sài Gòn là một thành
phố lớn thiếu gì chỗ trốn. Hoặc là mình về Hóc Bà Tó một thời gian ăn xài cho đã.
Rủi mà bị bà Tám bắt được kêu phú lít tới thì khám Chí Hoà cũng còn tốt hơn trại
nữ cải huấn Thủ Đức nhiều. Tệ lắm thì cũng bằng ở đây. Rồi Chín kiên nhẫn chờ

ngày tìm hiểu xem những gì trong giấc mơ có đúng như sự thật hay không. Có điều
lạ là mỗi lần Chín thu hết can đảm toan mon men tới phòng khách, nậy miếng gạch
bông lên để tìm chìa khoá thì y như rằng lại bị một cái gì ngăn cản.
Có lần trong khi đang rón rén đi dọc theo hành lang dẫn vào phòng khách, Chín
nghe rõ rệt có tiếng chân nhẹ nhàng đi theo. Sợ hãi cô tớ gái quay lại để nhìn thấy
đôi mắt rắn đầy giận dữ của bà Tám đang nhìn cô trừng trừng. Nhưng không,
không có ai hết. Lần khác vào lúc nửa đêm, Chín len lén xuống lầu để tới phòng
khách thì cô nghe thật rõ tiếng chân từ trên cầu thang bước theo thật nhẹ nhàng.
Chín đã quyết định, nếu đó là những bước chân của bà Tám, cô sẽ giả bộ mộng du.
Xuống tới chân cầu thang, Chín từ từ quay lại nhưng không thấy ai và tiếng chân
cũng ngưng lại. Một cảm giác hãi hùng bao trùm lấy Chín và cô tớ gái hoảng hốt
chạy vội về phòng, không bao giờ dám bước ra khỏi phòng vào lúc nửa đêm nữa.
Nhưng rồi một hôm cơ hội bằng vàng đã tới.
Buổi sáng bà Tám nói với Chín:
- Tôi có việc phải đi suốt ngày và sẽ trở về vào khoảng sáu giờ chiều. Có ai gọi
điện thoại, nhớ hỏi người ta muốn nhắn cái gì rồi ghi lại cho tôi nghe không?
Chín theo dõi bà Tám trong bộ đồ mới quẹo sang đường Cao Thắng trước khi chạy
vội vào phòng ngủ của bà, mở tủ áo ra ngắm nghía. Trong số nón của bà Tám, cái
nón bằng nhung đen là cái Chín thích nhất. Cô bèn đội lên đầu rồi bước tới soi
kiếng. Là một cô gái không đến nỗi tệ lắm, với cái nón nhung đen đội lệnh trên
đầu, Chín trông bảnh hơn bà Tám nhiều. Rồi Chín lấy bộ đồ đỏ mà cô thích nhất ra
bận vào người.
Tuy hơi rộng nhưng Chín cảm thấy dễ chịu vô cùng. Chưa hết, còn mớ son môi và
sơn móng tay trên bàn phấn nữa. Chín dùng mỗi thứ một chút trước khi xỏ chân
vào đôi giầy cao gót của bà Tám. Đứng trước tấm gương lớn, Chín cảm thấy mình
hấp dẫn hơn bà Tám Mập nhiều. Đúng lúc Chín đang tự chiêm ngưỡng thì điện
thoại reo vang. Giật bắn mình, Chín cởi vội bộ đồ và cái nón ném đại lên giường
trước khi phóng tới trả lời điện thoại. Xong đâu đấy, Chín cảm thấy bình tĩnh trở
lại và sắp xếp lại mấy món đồ của bà Chín theo đúng thứ tự cũ.
Rồi Chín quyết định tìm hiểu xem giấc mơ của cô về căn phòng bí mật có đúng
hay không. Bà Tám đi tới chiều mới về cơ mà! Với nhịp tim đột nhiên đập mau
hơn, Chín vừa bước về phía phòng khách vừa nhìn quanh xem có ai theo dõi hay