
Hồn ma trinh nữ (Phần 1)
(MegaFun) - Cách nay lâu lắm rồi, ở xóm tôi, người ta hay kể lại một câu chuyện,
một chuyện ma. Là chuyện ma, nhưng ẩn chứa đằng sau những tình tiết ghê rợn ly
kỳ là một mối tình sâu thẳm. Hồi đó chúng tôi còn nhỏ lắm, đứa lớn nhất trong bọn
cũng chỉ tám chín tuổi là cùng.
Từ ấy đến nay đã bao nhiêu năm tháng lần lượt trôi qua. Cái xóm nhỏ ngày xưa -
với những túp nhà mái ngói đơn sơ, với một khoảnh đất thật rộng có nhiều cây cao
toả bóng, nơi đã từng chứng kiến gần như cả một quãng đời thơ ấu cùng bao trò
chơi đùa của bọn trẻ nhỏ chúng tôi, với những bụi tre um tùm che giấu nhiều bí
mật, đêm đêm tiếng mấy thân tre cọ vào nhau rít lên kẽo kẹt như tiếng ma đưa
võng ru con, với cái chuồng ngựa, kề bên là một cái chõng tre rộng mà ở đó đêm
đêm Già Bảy hay ngồi, vừa thỉnh thoảng khề khà nhấp một ngụm rượu trắng trong
cái chai ba xị, vừa chậm rãi kể cho chúng tôi nghe những chuyện ma quỷ thần tiên,
với một cây khế cổ thụ mà trên đó một cô gái đã treo cổ tự tử từ mấy chục năm về
trước, đến bấy giờ vẫn còn làm đám con nít và cả những người lớn nhát gan mê tín
nghe lòng gờn gợn một nỗi sợ sệt mơ hồ khi đi ngang dưới bóng cây um tùm rậm
rạp của nó lúc đêm khuya vắng, với cái giếng nước mà thành giếng xây bằng đá
xanh đã phủ đầy rêu xám, mỗi chiều dân trong xóm tụ tập ra đó để gánh nước, để
chuyện trò tán tỉnh, cãi cọ, cười đùa...

- Cái xóm nhỏ ấy đã biến mất không còn một chút tăm hơi, thay vào đó là những
căn nhà hiện đại lạnh lùng vô cảm.
Câu chuyện đó đã có nhiều người kể, mỗi người một kiểu, nhưng chỉ có Già Bảy là
người kể hay nhất, và ông cũng chỉ kể một lần duy nhất. Những người khác phần
lớn chỉ chú trọng thêu dệt, tô vẽ thêm vào những tình tiết ma quái rùng rợn, nhưng
lời kể của họ không có đầu đuôi, không gây xúc động. Chuyện của Già bảy kể thì
khác hẳn.
Ông già lúc ấy chắc đã bảy mươi hơn, lưng đã hơi khòm, tóc râu đều bạc phơ phơ,
nhưng vẫn còn mạnh lắm. Ông sống độc thân không vợ không con, làm nghề đánh
xe thổ mộ. Con ngựa của ông chắc cũng già như ông, nhưng đôi khi nổi hứng, ông
thắng yên cương rồi cưỡi nó phi nước kiệu vòng quanh khu xóm nhỏ. Con ngựa
già tung những bước nom vẫn còn dẻo dai duyên dáng lắm. Còn ông thì tóc râu
bay phấp phới, dáng dấp trông hiên ngang như một vị hiệp khách anh hùng. Ông
đã kể cho chúng tôi nghe nhiều câu chuyện, nhiều lắm, nhưng nhiều chuyện đã
nhạt nhoà trong ký ức của tôi. Ngót ba mươi năm rồi, câu chuyện vẫn còn bám

mãi, đeo đẳng trong trí nhớ vốn không xuất sắc lắm và lộn xộn vô nguyên tắc của
tôi là câu chuyện mà tôi vừa nói ở trên. Ngày càng lớn, tôi càng nhận ra vẻ đẹp bi
thương tha thiết ẩn nấp dưới những tình tiết hoang đường ma quái khó tin, và cũng
nhận ra Già Bảy chính là một nhân vật chính của câu chuyện đó.
Bây giờ, xin bạn hãy thả trí tưởng tượng cùng tôi, để hoá thân thành những cô bé,
chú bé con con, ngồi trên chiếc chỏng tre lớn quanh một ông già,trong một đêm
mùa hạ nhiều gió và nhiều sao sáng. Dưới đất, cách dăm bước chân, là một đống
un toả mùi khói hăng nồng ngan ngát. Đám trẻ con ấy sợ sệt ngồi nép sát vào nhau.
Chúng đăm đăm nhìn những đốm lửa nhỏ thỉnh thoảng bùng lên trên đống un, lắng
nghe giọng kể chuyện trầm trầm của ông già, hoà với tiếng những thân tre kẽo kẹt,
tiếng gió lao xao trên những tàng cây, tiếng ếch nhái râm ran trong các vũng nước
lầy, tiếng thở phì phò và tiếng gõ móng của con ngựa vào thanh chắn gỗ, lòng hồi
hộp, mồ hôi lạnh tuôn ướt lưng áo, vừa sợ mà cũng vừa thích thú đến run người...
... Xóm này, hơn năm mươi năm về trước, mấy cháu à, là một khu rừng mai rậm
rạp. Hồi ấy đất đai còn rộng mênh mông, nhà cửa dân cư ở miệt Chợ Lớn, Sài Gòn
thì nhiều, còn vùng ngoại ô này, đi rã cẳng mới gặp đôi ba túp nhà tranh xiêu vẹo.
Lúc lên đây, qua 1 còn trẻ lắm, chừng mười tám mười chín tuổi. Quê qua ở Cà
Mau. Qua từ miệt Năm Căn theo đám thương hồ lên Chợ Lớn là để đi chơi cho
biết, nhưng lên đây rồi, qua không thể quay về quê quán cũ được nữa. Số phận
chắc đã gắn qua vào cái rừng mai của năm mươi mấy năm trước, giờ là cái xóm
nhỏ này cho đến lúc lìa đời...
Vậy đó, cái rừng mai này hồi đó không có nhà dân. Thi thoảng, chỉ có dân ở các
vùng lân cận đến chặt vài nhánh mai đem về nhà chưng hay lên chợ bán vào dịp
Tết. Thú rừng, như nai mễn, chồn cáo, lúc ấy còn nhiều vô kể. Lũ cọp thì đã dạt về