Hn Ma Trong Bnh vin
T hin nh tôi đã vn ghét các chuyn ma, vì tôi nghĩ rằng người ta ch ba đặt
các chuyện ma để hù nhng k yếu bóng vía hoặc đàn bà con t mà thôi. Vi tôi
thì làm ma, nht là hi nh tôi vn là một đứa tr rt ng nghch, hay phá
làng phá xóm, cho nên tôi còn bày đặt ra nhiuch nhát ma cho thiên h s mà
ly làm tch thú na kìa.
Thí d như hi c tôi mi10 tui thôi, tôi đã nhát ma hàng xóm ri. Tôin
nh rõ hình nh lúc đó lắm. Khi đó ở xéo xéo bên tay trái nhà tôi có mt con hm
khá ln nhiu người thường qua li, đầu hmmt cây nhào to lm, trái chín
trông giống như trái ổi trăng trắng dài dài ăn rất thơm và ngon. Thyi thường
trèo lên cây nhào va tp làm Tarzan vừa lén hái trái ăn, bà Tư hàng xóm i là
cây nhào nàyma thường hin ra chọc phá người ta vào ban đêm để cho tôi s
mà đừng leo lên na. Không dè bà gi đúng chổ nga, thế là tôi nghĩ ra cách làm
ma để nhát thiên h ngay.
Tối đó tôi đổ một ít nước vào trong cái bong bóng màu trng cho nng nng, xong
ri phng má thổi cho nó căng lên buc chc li, kế đó tôi cắt vài si giy báo dài
độ nửa thước, ct vào đuôi bong bóng cho nó tr thành 1 cái đuôi dài lòng thòng,
sau đó thì tôi ct vào 1 si ch đen tht dài, ch c tri tht ti, tôi ôm cái bong
bóng đó trèo lên cây nhào cành lá chằng cht, gió reo vi t giữa đêm ti mênh
mông; nhưng nhằm nhò , d quá mà, cành nhào nào mà tôi không thuc nm
lòng, leo trèo mi ngày mà. Tôi máng cái bongng lên 1 cành nhào cao, xong ri
ni si ch đen i xuống đất, căng ngang con hẻm, hy vng người nào đó đi ngang
qua s đá vào sợi ch làm đứt dây, cho bong bóng rơi xuống. Tôi nh nhàng tr v
căn gác đàng trước nhà, cun tròn người trong cái mn mng, nm im m, thích
thú, nín th rình xem.
Trời đêm đó không trăng, vài ánh sao le lói tít tận tri cao không th nào mang ánh
sáng đến ch này được, con hm khi đó tối lm, mt vài ngọn đèn dầu leo lét bên
khung ca s nghèo ca my căn nhàng m, không những chng soi sáng được
li đi mà còn làm cho khung cnh tr thành âm u ma quái d s. Thnh thong tng
cơn gió thốc ùa qua, làm cho cành lá run ry, to nên nhng tiếng t thào như
nhng li oán than rên rĩ từ ci u minh xa thm vng v.
Chng độ na tiếng đồng h sau đó, từ căn gác trong nhà, tôi nín th nhìn ra
đường hi hp ch đợi vì thy ch Thu Tàn vi anh Thái Ðc, nhà trong đường
hẻm đi chơi khuya đang về gn tới, hai người này thì b vi nhau khn khít lm,
ch Thu Tàn thì nh nước da bánh ít trn, thân hình gy gò m yếu như lá úa mùa
thu nên trông khá đẹp, nhưng anh Thái Ðc thì mt mn, tóc ri bù xù coiv du
côn và thường bt nt lũ con nít chúngi. Tôi thy anh Thái Ðc vừa đi vừa khua
tay múa chân có l đang tưởng tượng ra mình là 1 v anh hùng nào đó đ ly le vi
người đẹp. Khi hai người đi ngang qua đường hm, chân đá vào si ch làm đt si
ch, mt tiếng ‘Php” khô khan vang lên trong đêm tối, qu bong bóng trng
hin ra gia tri khuya t trên cành nhào lao xung, lng qua lng li, kéo theo
nhng si giy báo dài phất phơ, đập vào nhau kêu lt xt, qu qung như những
bàn tay ma quái chn vn, dang ra mun chp ly 2 người. Tôi thy anh Thái Ðc
im lng không nói 1 li, lp tc co giò lên c, b người yêu chy tri chết hòng
cu ly thân, đôi giày mi tinh bóng lưỡng, mua hi tuần trước, đạp ba lên my
cái vũng sình trong con hm nghe sình sch, như tiếng đề ba của đạn pháo kích,
phá tan i tĩnh mịch của đêm trường. Còn ch Thu Tàn t la bài hi như b ma
rượt, va chy theo anh Thái Ðức vào sâu trong bóng đêm ca con hm mà trong
lòng va nguyn ra người tình bi bc, mt mày coi cô hn mà trong lòng t nhát
như th đế, khi ôm p mình trong tay thì ha hẹn chăm lo bảo bọc đủ điều, đến
chng gp hon nn thì vi vàng vất người yêu bé bng li làm con vt tế thn,n
mình t vt giò lên c lo chy thoát thân.
Tôi t cười đến đau bụng, nhưng c nín khôngm phát ra thành tiếng, vài phút
sau tôi len lén chy ra tìm cái bong bóng đem về hơi ra cất lên.
Câu chuyn anh Thái Ðc vi ch Thu Tàn b ma t trên cây nhào nhy xung bt
được đồn rùm lên, t đó ngi tôi ra không ai dám đi ban đêm 1 mình ngang qua
cây nhào thn k bí hiểm đó nữa. My tun sau tôi thy có 1 cáin th màu đỏ
nho nh đặt dưới gc cây nhào, chiu chiu bà Tư còn ra đó cắm nhang và lâm
m khn vái v thn hay con ma d đêm đó nh v phò h cho bà sng thêm vài
chục năm nữa để chăm lo cúng kiến cho ngài.
Ðến khi ln tôi phi lên Sàin hc, tr tại nhà ông dượng bà gn sân banh
Cng Hòa, ông dượng tôi có 1 cô cháu h xa mướn t dưới quê lên giúp vic nhà,
tên là Oanh, cô này chng 16, 17 tui, mt tròn tròn, tóc đen nhánh, xỏa dài xung
ti giửa lưng. hai má lúm đồng tiền khi cười trông rất có duyên. Hôm đó cả nhà đi
coi hát ci lương, chỉ có tôi và con Oanh nhà. Tôi ngi n chiếc bàn cnh ca s
trên gác để hc bài thi, hc hoài không vô, chán quá bèn nghĩ đến trò gii trí.
Biết con Oanh s ma nên tôi nghĩ ra cách làm ma nhát nó chơi.i bèn ly 1 khúc
cây tròn nhỏ, dài độ 2 thước, đặt nm gia cái mùng trắng, trong cái mùng tôi để 1
cái gi trng, ct cái gi vào gia khúc cây cái mùng trng trùm kín li; khi
khúc cây này được nâng lên thì nó kéo theo cái mùng trng trông như 1 người
khng l mt áo trắng toát đang dang 2 tay ra, có cái đầu to tướng làm bng cái gi
lắc lư hung dữ. Sau đó tôi ly 1 si dây tht dài ct khúc cây có cái mùng, lun qua
cái khoen tròn có sn trên cây đà giửa nhà, kéo dài qua bên góc bàn là ch tôi p
trong đó, xong tôi tắt hết đèn chỉ để li 1 bóng m m, o o. Thnh thongi ly
vài món đồ thy lên cho nó rt xung n g phát thành nhng tiếng kêu lp cp
bất thường, thế là con Oanh phimò lên gác xem coii gì, khi thấy nó bước lên
khi thang lu t tôi kéo mnh si dây, khúc cây kéo cái mùng bay lên nóc nhà
như 1 bóng ma trắng dang hai tay dài ra cht như muốn bóp c nó, thêm vào đó cái
đầu to tướng đang trùm vải trng toát ca con ma lc lư trông tht d sợ, như muốn
ăn tưoi nuốt sng nó. Trong cái ánh sáng l m của đêm tối, ti mùng y hệt như
1 con ma d trong các truyn kinh d hin v.
Thế là tôi nghe nó té cái đụp, cũng may là sàn nhà bng g, nên không b b đầu,
gy tay gì, nhưng nó nm im lìm không còn nhúc nhích cc ca gì hết. Bt đèn lên
thì thy nó nm dài như 1 thây ma, mặt trng bch, my si tóc ri đen dài che
ngang mt như người đã chết làm cho hn a tôi lên mây, chưa kịp cười được 1
tiếng nào c. Eo ôi! con Oanh mà có b gì thì đờii s đi vào 1 ngõ ct t đây, vì
ông dượng tôi đâu có tha cho cái tội tày tri này.
Tôi lòm còm ngi xung, thò tay nâng đầu nó dy, c người nó mm như 1 cọng
bún làmi càng s nó chết, tôi nâng tay để đầu nó nm trên đùii, bao nhiêu lần
hc CPR v hi sinh cp cu my khóa hun luyn Quân S Hc Ðường
trường Y Khoa hin ra như chớp trong đầu tôi, nhất đnh là phi mang hết tài hc
ca mình ra để cu 1 mng người (….. đồng thi cũng cứu luôn mng mình). Va
mi cui xuống định thổi hơi vào miệng cho nó sng lại, nhưng nhìn thy đôi môi
đo đỏ hem như đóa hoa hồng, còn cp mt thì nhm nghin như say ngủ, ngc
nó im lìm không động đậy, nếu có còn th thì rất ư là nhẹ, tim tôi đập thình thch
như người mi chy b 100 cây s tr v, tôi s lm, s vì nó có th chết nếu
không cu kp, run vì biết rng tôi không th nào làm CPR trên cái môi hng hé hé
như nụ hoa non này được.
Càng ln lên, k thut nhát ma ca tôi càng tinh vi, càng y như thật, nếu không
khuôn kh hn hp ca t báo này, ti k ra thêm 10 trang na cũng chưa hết,
mà chuyn nào cũng đều hp dn, chuyn nào cũng rất là rùng rn.
Nhưng … gieo nhân thì có ngày gt quả, nhát ma ngưi ta cho đã, đến phiên mình
thì gp ma tht. Tôi còn nh đêm đó tôi trực ti bnh vin Hng Bàng ……
Trước khi đến bnh vin Hng Bàng tôi đã nghe các đàn anh nói là bệnh vin này
có nhiu ma lm. Tôi cũng đã đọc nhiu truyn ma ca các bác sĩ đi trước viết t
trong bnh vin này.
Nhưng tôi ch mĩm cười, nhún vai, trong bng nói rng ch có tôi mi nhát ma
người ta thôi, ch ma nào mà dám nhát tôi. Nếu mà có ma tht như trong những
truyn Liêu Trai K D thì tôi càng mong được gp ít ra đời mình cũng còn
được nhng ngày vàng son rc rn cnh những con ma duyên dáng xinh đẹp
hiện ra chăm sóc cho mình vài m như trong những truyn kinh d đó, rồi sau đó
có lên thiên đàng luôn cũng đưc.
BV Hng Bàng chuyên v bnh lao phi, nm góc đại l Hng ng và đường
Triu Ðà, bnh vin rt rng có nhiu dãy tri bnh, mái lợp ngói đỏ cũ k, 1 hoc
2 tng âm u lnh lo ct theo kiu Tây t hi Pháp còn cai tr VN, ch có 1 khu
cui bnh vin mi ct sau này là rt khang trang, trang b đầy đ tin nghi cho c
4 tng lu sch s, lu 2 dành cho sinh viên của các trường đại hc in đến
cha bnh, có cái cu thang rng rãi ngăn đôi,n phi là khu sinh viên nam, bên
trái là khu sinh viên n. Trong bnh vin có nhng li đi bộ quanh co ngon
ngoèo, ni t tri bnh này sang tri bnh khác, b ngang độ hơn 2 thước, nơi thì
tráng nhựa, nơi thì trải đá mịn, nhưng tất c đều loang l không được tu b lâu
ngày. Hai bên nhng con đường nho nh quanh co này là nhng cây còng to ln,
có cây lớn đến đổi 2 người ôm không hết, cành lá xum xê, dày đặc, che kín li đi,
ngay c ban ngày mà cũng đã thy rn rn, lnh lo, âm u. Ðây đó có những lùm
bụi cao độ 1, 2 thước chen cc nhau đ th lá to lá nh, lá dài lá ngn, xanh đậm
xanh lt mc vô trt t … như cố tình che du các khu tri bnh vi tường quét vôi
vàng n hin xa xa. Xung quanh bnh vin là hàng rào làm bng nhng cây song
sắt đen xì cao khoảng 2 thước, trên mũi nhọn như mũi tên, ch còn sơn, chổ đã
r sét.
Phía hàng rào bên đường Triu Ðà có 1 cái miu nho nh xây bng gạch đỏ, ngói
xanh, dựa lưng vào bệnh viện, lư hương n trong đó có cm rt nhiu chân nhang
đỏ còn mi, và 1 ni chui xanh, mti bình trà bằng đất nâu đen và vài cái chun
nho nhỏ, trông như có vẻ được cúng kiếng thường xuyên. Người ta nói bnh nhân
trong bnh vin này t t nhiu lm, vì các hn ma phi kiếm người khác thay thế
mới đi đầu thai sang kiếp khác được, nên h phi th cúng để khi b các oan hn
này quy nhiu. Riêng tôi thì nghĩ là nhng bnh nhân b lao phi tinh thn h rt
sáng suốt, nhưng biết rng bnh ca mình (hi đó) chữa hoài không hết, nhà ca
túng thiếu, tin bc không còn, mọi người xa lánh, nên phn ln chán nn mà tìm
đến cái chết để phi sch n đời.
Ðêm đó tôi trực có mt mình, phải đi tới đi lui từ tri bnh y sang tri bnh khác
dưới nhng hàng cây âm u lnh lẽo đó. Lúc thường thì tôi bun ng sm lm,
nhưng tối đó tôi tỉnh táo vô cùng, vì hi chiều trước khi vào trc tôi chìu thng
Tâm, bn hc chung lớp, để đi đến quán cà phê Thúy n đầu ng, có cô hàng
phê xinh xn mà nó mê lm, nhưng không m đi một mình, quán này ch có bán
phê phin thôi, nên tôi đành phải ung 1 ly cà phê đắng, cn răng nghe hết my
bn nhc tình buồn, thêm vào đó nhìni mt u su, tht tình ca nó, tôi càng thy
chán đời, bày đặt yêu đương làm chi cho khổ tm thân. Phn tôi, tôi biết chc chn
là ly cà phê này sm cho tôi không ng được đêm nay, nhưng không sao, b nào
tôi cũng phi thc trực mà, điều tôi không ng ly cà phê đắng này li m tôi
tnh táo và sáng sut vô cùng, cho nên chuyn tôi gp ma không phi là chuyn mơ
ng đâu.
Lúc đó là khoảng 12 gi khuya, tôi được gi sang 1 tri bnh tht xa, cui nhà
thương, để ký giy khai t cho 1 ông già khong gn 60 tui, ông này b lao phi
rt nặng, lâu ngày ăn uống không được, thân th gy gò, khô héo còn da bc
xương, hai ngày trước đây căn bệnh đã ăn lan vào các mạch máu trong cung phi,
nên ông ho ra máu nhiu, do đó người nhà ch t Bến Lức lên để vào nhp vin, ai
cũng biết là ông không sng được lâu. Nhưng đêm nay, lựa đúngi đêm tôi trực
thì ông chết, chết đúng nữa đêm, làm tôi phải đi lang thang giửa tri khuya lnh lo
đến cái tri bệnh xa xăm của ông để khám nghim, sau khi chc chn là tim phi
và h thn kinh não b đều đã ngưng làm việc thì mi dám ký tên vào t giy khai
t để ác y công đẩy cái xác không hn này xung phòng lnh, ch đến mai thông
báo người nhà đến lãnh xác v chôn.
Thế là vào giửa đêm khuya khoắt thiêng liêng lnh lo này, tôi va mi tin
thêm 1 người sang bên kia thế gii, cái ngh thy thuc này c nào cũng đng
cheo meo gia 2 thế gii:n nay b là s sng, bên kia b là ci chết. Có người
mi thy đó mà đã vi đi sangn kia, không kịp vy tay chào hay nói 1 li
vĩnh biệt. Có người sp chết, sp ti b bên kia thì mình giành git kéo li thoát
tay t thần để tr v thế giin này, gia cái chết và s sng hình như có 1 sự
ràng buc ni tiếp nào đó, chớ không có đơn gin như người ta thường nghĩ.
Nhng ý nghĩ v sng chết, v thế gii bên này, thế gii bên kia, c ln qun trong
đầu óc tôi, bước chân tôi t c thn th đi dọc theo những con đường mòn rn
rn, âm u, quanh co tr v phòng trc.
Ðêm nay tri Sài Gòn lành lnh, thnh thong 1 cơn gió thốc thổi ùa qua khua động
cành lá xum xê ca nhngy còng ngo ngh to ln, vang lên nhng tiếng kêu
xào xt t thầm, như những tiếng gi ma quái trêu gho nhng người nhát gan
trong đêm đen. Cách khong xa xa chng mi 20 thước là 1 bóng đèn điện tròn
m treo lng lng dc theo các lối đi không đủ soi sáng bước chân ln mò trên si
đá. Nhưng những con đường này tôi đã quen ri, quen c nhng tiếng rên siếc vn
mình ca nhng hòn si nh dưới gót giày đen; trong đêm tối hình như chúng gào
thét lớn hơnkhi như nguyn ra, có khi to ra nhng tiếng cười rn rợn như
nhng âm binh t ci vô hình để nhát nhng người yếu bóng vía.