Ibn Séoud - Vị anh hùng chinh phục sa mạc

3

Ibn Séoud trị dân và phát triển canh nông

Năm đó là năm 1928. Sau khi chiến đấu trong một phần tư thế kỷ, Ibn Séoud đã

xây dựng một quốc gia mênh mông từ Hồng Hải tới vịnh Ba Tư. Trên bán đảo Ả

Rập chỉ còn một dải ở tây bắc, bên bờ Địa Trung Hải và một dải ở đông nam, bên

bờ Ấn Độ Dương là ở ngoài ảnh hưởng của ông. Quốc gia đó, người ta gọi là xứ Ả

Rập của dòng Séoud (Arabie Saudi).

Ngày 4 tháng 11 năm 1928, ông triệu tập hết đại biểu các miền lại Ryhad để

nghe ông báo cáo:

"Khi tôi tới các ông thì thấy các ông chia rẽ nhau, chém giết nhau, cướp bóc lẫn

nhau không ngừng. Những kẻ thương lượng công việc cho các ông, âm mưu để

hại các ông; họ gây mối bất hòa giữa các ông để các ông không đoàn kết với nhau

được mà mạnh lên. Khi tôi tới các ông thì tôi rất yếu, không có một lực lượng nào

cả, trừ sự phù hộ của Allah, vì như các ông đã biết, lúc đó chỉ có bốn chục người

giúp tôi. Vậy mà tôi đã làm cho các ông thành một dân tộc, một dân tộc hùng

cường...".

Ai cũng biết "những kẻ thương lượng cho các ông" đó ám chỉ các đế quốc châu

Âu, nhất là đế quốc Anh. Trong lịch sử đế quốc Anh, chưa lần nào họ bị thất bại

chua xót bằng lần họ phải đương đầu với Ibn Séoud trên bán đảo Ả Rập.

Bây giờ Ibn Séoud có thể yên ổn mà lo công việc kiến thiết quốc gia.

Ông chấn hưng luân lý và tôn giáo. Tinh thần tôn giáo dưới thời Hussein đã quá

đồi trụy: La Mecque thành nơi buôn bán, điếm đàng. Ibn Séoud đặt ra luật lệ để

trừng phạt kẻ nào phạm những điều cấm trong kinh Coran.

Ông lập lại sự trị an trong sa mạc. Trước kia đời sống không được bảo đảm.

Ngày nào cũng gặp thây ma trên đường và nạn cướp bóc. Người ta đâm chém

nhau vì một miếng bánh, một đồng tiền. Không đâu được yên ổn. Nạn tham nhũng

lan tràn khắp xứ. Kẻ phạm tội không bị xử, thành thử dân phải tự xử lấy. Hễ bị

cướp thì cướp lại, bị giết thì có người thân trả thù. Máu đổi máu.

Ibn Séoud ra lệnh hễ án trộm thì bị chặt một bàn tay, tái phạm thì chặt nốt bàn

tay kia. Hễ giết người thì bị xử tử.

Chiến sỹ trong đội Ikwan ngày đêm đi khắp nơi lùng kẻ gian. Chỉ trong ít tháng,

hết đạo tặc. Một thương nhân đánh rớt một gói đồ trên đường thì một tháng sau trở

lại vẫn y nguyên chỗ cũ.

Ông Gérald de Gaury viết trong cuốn Arabia Phoenix: "Sự trị an ở xứ Ả Rập

thật lạ lùng, khắp châu Âu có lẽ không nước nào được như vậy”.

Ông Jean Paul Penez trong bài Une enquête chez les fils d'Ibn Séoud cũng nhận

rằng "đức hạnh ở xứ Ả Rập là sự bắt buộc, trên khắp cõi Ả Rập, tội sát nhân cướp

bóc trong một năm ít hơn ở Paris trong một ngày".

Ibn Séoud tân thức hóa đạo quân 50.000 sỹ tốt Ikwan (dân số năm 1930 vào

khoảng 4 - 5 triệu), mua súng liên thanh, đại bác, xe thiết giáp rồi nhờ các nhà

quân sự Mỹ, Anh huấn luyện. Các kỵ sỹ Ả Rập phản kháng, vẫn chỉ thích múa

gươm, cưỡi ngựa, không chịu dùng "máy móc của tụi quỉ" đó. Họ bảo thắng trận

không nhờ khí giới mà nhờ Allah. Muốn mạnh thì cứ tụng kinh cho nhiều vào,

Allah sẽ cho thiên thần xuống trợ chiến.

Về kinh tế ông ráng làm cho dân Ả Rập tiến từ giai đoạn mục súc qua giai đoạn

nông nghiệp rồi sau cùng tới giai đoạn kỹ nghệ.

Muốn phát triển canh nông phải có nước mà cả xứ không có một con sông lớn,

suốt năm chỉ mưa có bảy phân nước. Nên phải đào giếng.

Từ xưa dân chúng vẫn đồn rằng có những giếng nước cách nhau hàng trăm cây

số mà thông ngầm với nhau ở dưới đất, liệng một cái chén bằng gỗ xuống giếng

này thì ít lâu sau thấy nó nổi lên ở giếng kia. Ở bờ vịnh Ba Tư, những người mò

trai gặp những luồng nước ngọt ở đáy biển.

Ibn Séoud ngờ rằng dưới lớp cát có nhiều dòng nước, mời kỹ sư Tây phương tới

tìm nước cho và họ tìm thấy một biển nước ngọt ở trong lòng đất. Chỉ trong ít

năm, vừa sửa lại giếng cũ, vừa đào thêm giếng mới, Ả Rập Saudi có đủ nước để

nuôi được 400.000 người và 2.000.000 súc vật. Hàng trăm ngàn dân du mục dắt

lạc đà, dê, cừu lại các giếng nước vừa đi vừa tụng kinh, nhộn nhịp không kém

cuộc di cư của dân Mỹ trong thế kỷ trước để tìm vàng ở miền Tây. Có nước rồi thì

thêm ruộng, vườn. Một bọn kỹ sư canh nông Mỹ được mời qua để nghiên cứu đất

đai và phương pháp trồng trọt. Đất đai đã bỏ hoang từ mấy ngàn năm, nhờ có nước

mà phì nhiêu lạ lùng, hơn cả miền Texas chỉ sản xuất được bốn tạ rưỡi lúa mì thì ở

đây sản xuất được tới mười bảy tạ. Ibn Séoud vội vàng lập ra Bộ Canh nông mà từ

xưa xứ Ả Rập.

Mỹ tìm được mỏ dầu ở Ả rập Saudi

Sản xuất được nhiều thì phải nghĩ đến vấn đề vận tải giao thông, phải cất đường

sá và đường xe lửa. Nhưng tiền đâu?

May thay, một phép màu nữa lại xuất hiện, nhờ Allah phù hộ. Năm 1920, một

người Anh tên là Frank Holmes đào giếng ở cù lao Bahrein trên vịnh Ba Tư, ngoài

khơi Hasa chủ ý là để kiếm nước mà không ngờ lại kiếm được dầu lửa.

Rồi năm 1930, người ta thấy một nhóm du mục Bắc phi (bédouin) đổ bộ lên

Hasa, có vẻ khả nghi. Ả Rập gì mà không tụng kinh, không biết tiếng Ả Rập, và đi

đâu cũng lén lút, lẩn mật, không tiếp xúc với ai cả. Ibn Séoud cho điều tra kín, biết

họ là người ngoại quốc giả trang, ra lệnh bắt, tra hỏi. Họ thú là người Mỹ lại tìm

mỏ dầu lửa. Việc gì chứ việc đó thì được, cứ tự nhiên. Họ đào nhiều nơi, thấy có

một lớp dầu lửa liên tục từ dãy núi Caucase ở Nga tới Ả Rập, ngang qua

Mésopotamie và Ba Tư. Dầu lửa rất tốt mà rất nhiều.

Tin đó bay ra, các cường quốc nhao nhao lên. Mỹ, Anh, Hà Lan, Đức, Nga cả

Nhật nữa, phái đại diện tới xin yết kiến Ibn Séoud, vị nào cũng nguyện làm lợi cho

Ả Rập chứ không nghĩ tới tư lợi. Ibn Séoud cứ đủng đỉnh, bắt họ đợi cả tuần lễ. Có

người e phật lòng họ, nhắc ông, ông đáp:

- Để mặc Trẫm, Trẫm là nhà tu hành, biết cách cư xử với các tín đồ hành hương

đó mà!

Ông suy nghĩ rồi nhận lời của công ty Gulf Oil, nghĩ rằng công ty nhỏ đó của

Mỹ, Mỹ ở xa không dòm ngó Ả Rập mà đã giúp được nhiều việc cho Ả Rập.

Anh bị hất cẳng, tìm cách phá. Hồi đó các công ty Anh làm chúa tể trên khu vực

từ Ba Tư tới Ai Cập, làm mưa làm gió trên thị trường dầu lửa. Anh ngăn cản việc

chở và bán dầu lửa của Gulf Oil. Gulf Oil nhỏ quá không chống cự lại nổi Anh,

đành bán lại cho một công ty khác của Mỹ, mạnh hơn nhiều, công ty California

Arabian Standard Oil, viết tắt là C.A.S.O.C. Bán với một giá rẻ mạt: 5 vạn Mỹ

kim. Trong lịch sử hiện đại, không có một vụ nào lời cho người mua như vậy.

Từ đó dầu lửa Ả Rập mới sản xuất mạnh mẽ, năm 1935 là 174.000 tấn, năm

năm sau tăng lên 8.000.000 tấn. Các nhà máy lọc dầu mọc lên như nấm ở bờ vịnh

Ba Tư, tàu bè ra vào tấp nập, mà vàng cứ tiếp tục tuôn vào kho của Ibn Séoud.

Ông khôn khéo, không bán đứt, vì đất cát trong xứ là của toàn dân chứ không phải

của ông. Ông chỉ bằng lòng cho thuê trong một thời hạn thôi, năm 2000 hết hạn thì

bao nhiêu nhà cửa, máy móc sẽ về ông hết.

Và ông lo xa, dạy dỗ dân chúng để đến năm 2000 người Ả Rập có thể tự khai

thác lấy phú nguyên của họ, khỏi phải nhờ người ngoại quốc, nên một mặt ông

phát triển các đường giao thông, nhất là đường xe lửa, một mặt ông mở trường dạy

chữ và dạy nghề. Trong một diễn văn ông bảo:

"Độc lập về chính trị mà làm gì nếu không có độc lập về kinh tế? Chúng tôi tân

thức hoá xứ này không phải để cho nó mất tự do, mà chính là để cho nó có thể

hưởng được tự do".

Ý ông muốn bảo: chúng tôi theo Âu Mỹ không phải để vong bản mà làm bồi

cho Âu Mỹ đâu. Và ông cương quyết buộc các người ngoại quốc phải trọng tục lệ

và tín ngưỡng của dân tộc ông. Ông nhắc họ:

"Tôi muốn rằng các bạn tới đây với tư cách giáo sư chứ không phải với tư cách

ông chủ, tới đây làm khách chứ không phải làm kẻ xâm lăng. Xứ Ả Rập nhờ

Allah, lớn lắm, có thể thỏa mãn tất cả các tham vọng, trừ tham vọng này: chiếm

đất của nó".

Thực là không úp mở gì cả. Ông nhắm người Mỹ, và người Mỹ ngoan ngoãn

nghe ông, cơ hồ mến phục ông nữa. Ông cấm họ chở Whisky vào cõi, ông cấm

nhà thờ của họ đổ chuông khi làm lễ, vì Allah cấm uống rượu và vì giáo đồ của

ông bực mình mỗi khi nghe tiếng chuông nhà thờ Ki Tô giáo. Nhất nhất người Mỹ

nghe lời ông hết. Chưa có dân tộc Á Phi nào bắt họ phải phục tùng như vậy. Chỉ

tại những mỏ dầu lửa của ông lớn mà cái uy của ông cũng lớn