
Kinh hồn Ma nữ si tình
Ngồi lặng lẽ trong góc tối tại quán rượu, Túy run run uống thêm một ly rượu lấy lại
bình tĩnh. Anh vừa qua một cơn khủng hoảng trầm trọng. Tiếng người cười nói
xung quanh không làm bớt nỗi sợ hãi và cảm giác cô đơn đến tột cùng của Túy.
Tại sao tình trạng xui xẻo cứ bám theo anh không ngừng? Tiếng điện thoại cầm tay
vang lên mơ hồ bên cạnh, Túy hững hờ cầm lên trả lời:
-Tâm hả? Ờ, đừng lo cho anh, anh về liền.
Tiếng người vợ ngọt ngào trong điện thoại dặn dò anh lái xe cẩn thận, Túy cười
cay đắng nghĩ thầm:
-Trễ quá rồi, anh đã làm một chuyện chính bản thân anh không thể nào tha thứ cho
mình.
Đặt điện thoại xuống, Túy nhớ lại chuyện cũ đã xảy đến với anh nhanh như một
cơn lốc xoáy trong mấy tháng qua mà bây giờ anh mong nó chỉ là cơn mộng dữ.
Túy ước gì anh có thể xoay ngược lại được thời gian, phải chăng đó là định mệnh?
…
Túy là một người đàn ông phải nói là thành công, anh là một bác sĩ nội khoa tại
một bệnh viện công của thành phố Seal Beach, đó cũng là niềm hãnh diện của mẹ
Túy. Túy qua Mỹ theo diện tỵ nạn với bà mẹ vì ông bố Túy đã mất trong trại cải
tạo, nhà chỉ còn hai mẹ con, Túy là con một. Chịu ảnh hưởng của bố, Túy dáng
người cao lớn, đi đứng nói năng điềm đạm, từ tốn. Nói chung, Túy là một người lý
tưởng cho các cô, mẫu đàn ông thời đại. Hồi còn ở Việt Nam, Túy cũng đã có một
mối tình đáng ghi nhớ. Qua đến Mỹ, phải lo vật lộn với bài vở ngập đầu, chương
trình học, Túy không dám nói chuyện tình cảm, yêu đương, tuy không thiếu các
bóng hồng để ý tới anh. Nói đúng ra, vì anh thương mẹ, một người đã chịu bao
nhiêu là cực khổ. Vừa mới ra trường, khi Túy bắt đầu kiếm ra tiền, mẹ Túy đã
kiếm cho anh một người vợ mà theo bà rất là xứng với anh, người đó là Tâm. Tâm
vừa đẹp người, lại đẹp nết, chăm sóc mẹ Túy như mẹ ruột và làm cho gia đình nhỏ
bé của anh sống động, đầm ấm hơn. Tâm có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng
mịn, giọng nói dịu dàng, gần nàng Túy có cảm giác thật êm đềm. Nàng như một
giòng suối mát, mang lại cho anh sự an ủi khi cần đến. Đầu năm nay, khi Tâm có
triệu chứng mang thai thì cả nhà quyết định dọn nhà lớn hơn. Sau cùng họ đã tìm
ra căn nhà vừa ý ở Signal Hill. Căn nhà tọa lạc trên đồi cao, phải lái xe đi lên mấy
con đường ngoằn ngoèo mới tới. Ở đó có thể nhìn được cả thành phố Long Beach
phía dưới, và thích nhất là ban đêm, khi thành phố lên đèn, họ có thể nhìn thấy

được những ánh đèn màu lấp lánh chung quanh như những vì sao. Nhà gần thành
phố và nhà thương Túy làm việc, nhưng lại có được sự yên tĩnh và riêng tư, không
khí trong lành. Dọn nhà, chỉ có mẹ Túy là cằn nhằn, bà cụ nói nhà rộng quá, ở phí
đi, tiền nhà trả góp lại cao, rồi cái số nhà… cái số xui xẻo…số 666. Nghe đâu đó là
số tượng trưng cho ma quỷ (!) Không biết có thật không, nhưng từ hôm dọn vô nhà
mới, bà cụ ít khi đi đâu, bịnh hoạn luôn. Túy là bác sĩ nhưng cũng chịu thua cái
bệnh già của mẹ. Tâm thì nghỉ làm, ở nhà lo chăm sóc cho bà cụ với cái bụng đã
khá lớn. Trong hạnh phúc êm đềm ấy, Túy không thể nào tưởng tượng được là có
ngày hôm nay, và định mệnh đã bắt đầu vào lúc anh không ngờ nhất…
Một buổi tối ở ca trực tại bịnh viện, Túy được cô y tá kêu đến phòng cấp cứu. Một
bịnh nhân đã dùng lượng ma túy quá liều với rượu, sau đó bị ngất đi tại một câu lạc
bộ gần đó. Đã quá quen với những trường hợp tương tự, Túy thản nhiên bảo y tá lo
dụng cụ thử máu, đo mạch và cấp cứu để cứu người. Vừa lướt qua khuôn mặt của
người bịnh, Túy sửng sốt giật mình. Cũng may là anh quay mặt đi kịp để dấu vẻ
bối rối không cho mấy cô y tá chung quanh trông thấy. Tay anh hơi run và tim anh
đập mạnh. Người con gái nằm kia anh vừa nhận ra là Nhàn, người tình cũ. Bao
nhiêu năm nay không gặp mặt cô, anh nghĩ là đã quên nhưng tình cảm đó chỉ tạm
chôn dấu đi nay lại bừng bừng sống dậy. Nhàn nằm đó, hai hàng mi dài rũ xuống,
da tái xanh, mái tóc dài xoã sang bên gối. Điểm nổi bật bao giờ cũng dễ nhận ra
trên khuôn mặt đẹp của cô là nốt ruồi duyên trên khóe môi. Hồi đó, Túy hay âu
yếm chọc cô đó là nốt ruồi ăn hàng. Không hiểu sao Nhàn có sức quyến rũ kỳ lạ…
đối với Túy. Cũng như bây giờ, trong lúc cô đang hôn mê, Túy phải ráng dằn lòng,
để không đưa tay ra vuốt tóc cô. Mọi việc cấp cứu tiến hành thuận lợi, Nhàn đã qua
thời kỳ nguy hiểm. Xem lại hồ sơ bịnh nhân, Túy thấy ghi tên:
-Nancy N. Nguyen-Williams.
Thì ra cô đã lấy chồng, tự dưng Túy cảm thấy như mình vừa đánh mất một cái gì
quý giá, anh buồn rầu dặn cô y tá trực săn sóc Nhàn, khi nào bịnh nhân tỉnh dậy thì
báo cho anh ngay.
Túy không ngờ gặp lại Nhàn trong một hoàn cảnh như thế này, không hiểu tại sao
anh lại cảm thấy mình có lỗi. Khi xưa, hai người chỉ hẹn hò, chưa hứa hẹn gì với
nhau nhưng tình cảm hai người phải nói là gắn bó. Đột nhiên Túy bỏ đi vượt biên
không một lời từ giã, rồi anh mất liên lạc với Nhàn. Đời sống của Nhàn chắc không
được hạnh phúc, vì nếu không tại sao cô vô nhà thương mà thân nhân lại không có
ai thăm hỏi .…đang suy nghĩ lan man thì có điện thoại báo bệnh nhân phòng số 44
đã tỉnh. Túy hồi hộp trở lại phòng 44 . Nhàn nằm đó, đầu gối cao nhìn ra phía cửa,
Túy thấy cô vẫn đẹp như ngày nào, đôi mắt sâu thẳm của cô như biết nói, anh dừng

chân ở cửa phòng ngần ngại, không biết Nhàn còn nhớ anh không. Nhàn yếu ớt
kêu:
-Phải anh Túy đó không? Nhàn nè anh …
Túy lại gần Nhàn, nắm lấy tay cô:
-Em khỏe chưa? Không ngờ mình gặp nhau ở đây.
Nhàn vừa ngượng ngùng vừa mừng và kể cho Túy nghe những chuyện gì xảy ra
cho cô hơn mười năm nay. Cô không có thân nhân ở đây. Ba má cô vẫn còn ở VN,
hai đứa em hiện đang ở bên Đức. Cô lấy chồng cách đây hai năm, chồng cô là một
thương gia người Mỹ. Cuộc hôn nhân không kéo dài lâu, chồng cô đã bị tử nạn trên
máy bay vào hai tháng trước. Vì cô đơn cô đâm ra rượu chè tìm quên, ai ngờ đó
cũng là nguyên nhân làm cho cô bị xảy thai, mất chồng rồi mất cả con. Nghẹn ngào
kể xong, cô gượng cười:
-Gặp lại anh em mừng lắm, anh thì sao? Anh đã lập gia đình chưa?
Không hiểu sao, Túy nhìn cặp mắt long lanh của Nhàn, nhìn khuôn mặt đã bắt đầu
hồng hào hơn một chút, Túy tự dưng không muốn thấy cô buồn, Túy nói dối:
-Chưa, anh vẫn ở với mẹ anh.
-Có phải hông? Em hỏng tin…
Nói vậy nhưng ánh mắt Nhàn ngập đầy niềm vui, cô mừng quá, lắc lắc cánh tay
Túy và bắt đầu huyên thuyên kể tiếp những chuyện đã qua, hai người tâm sự cho
đến sáng.
Sau đó là những buổi gặp mặt thơ mộng, và cũng kể từ đó Túy bắt đầu nói dối nhà
nghề hơn, anh nói dối cùng một lúc với cả hai người đàn bà. Thật ra Túy không
phải là một con người bay bướm, nhưng anh vốn mềm yếu trong chuyện tình cảm,
không dứt khoát. Túy biết là mình sẽ không giấu được lâu, anh hy vọng khi nào
Nhàn vui vẻ, yêu đời hơn, anh sẽ tìm cách nói cho nàng hiểu là anh đã có vợ. Hồi
xưa, mẹ anh cũng đã khuyên anh:
-Con bé Nhàn nó đẹp quá, ai lấy nó rồi cũng khổ, không phải mẹ không thương nó,
nhưng mẹ thấy hình như nó có tướng sát phu (!) .

Cũng đã có lần Túy từng so sánh, nếu nói vợ anh, Tâm, là một giòng suối mát êm
đềm, thì Nhàn trái hẳn lại, cô là một hỏa diệm sơn không biết bốc cháy bất cứ lúc
nào. Nhàn là một người đàn bà nhiệt tình, và đó cũng là điều làm cho Túy say mê.
Túy sắm thêm một cái điện thoại cầm tay, viện cớ để cho nhà thương có thể gọi
cho anh bất cứ lúc nào. Túy cho Nhàn số điện thoại ở nhà thương, nhưng ngày nào
anh cũng phone cho cô và đến thăm cô mỗi tối. Từ nhà Nhàn đến nhà Túy cũng
không xa lắm, khoảng nửa tiếng đồng hồ lái xe. Nhàn có căn nhà riêng ở gần ven
biển thành phố Huntington Beach, nhờ vào số tiền bảo hiểm nhân thọ do ông
chồng chết đi để lại Nhàn không phải lo lắng nhiều về sinh kế. Tối hôm đó, như
mọi lần, Túy đến thăm Nhàn, bên ngoài trời mưa lớn, nước mưa che hết cả mặt
kính xe. Túy nghĩ thầm, tối nay anh sẽ về nhà sớm với vợ, anh đã hứa với Tâm.
Tâm dạo này yếu lắm, có thể nàng sẽ sanh non.
Buổi ăn tối lãng mạn đã được Nhàn chuẩn bị cả buổi chiều, cô cố gắng tập nấu
những món mà Túy ưa thích. Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt Nhàn càng tăng
thêm vẻ mờ ảo. Đang ăn thì điện thoại cầm tay của Túy reo lên phá đám, nghĩ là
nhà thương gọi, Nhàn gắt:
-Kệ nó anh, ăn xong đi đã.
Túy với tay vô trong áo vét treo ở thành ghế, lôi điện thoại ra miễn cưỡng nói:
-Để xem có chuyện gì, anh không sao, em ăn đi …Hello, hả, vậy à? Anh về liền,
chờ anh …
Nhìn mặt Túy biến sắc, Nhàn đoán là có chuyện quan trọng, cô hỏi:
-Bộ nhà thương gọi hả anh?
Túy cầm lấy ly rượu uống vội, xô ghế đứng lên, anh xoay người vướng phải chân
bàn khiến người nghiêng qua một bên, trái với thái độ từ tốn hằng ngày, anh luống
cuống:
-Anh…anh phải đi ngay, lát nữa anh phone cho em .
Nói xong, không đợi Nhàn trả lời, Túy bước nhanh vô phòng tắm rửa mặt. Nhàn
nhìn cái điện thoại Túy để trên bàn, trí tò mò nổi lên, cô thắc mắc, không biết ai mà
quan trọng vậy. Cô ngần ngừ vài giây, cầm điện thoại lên bấm số kêu ngược lại.
Đầu giây bên kia, một giọng nói ngọt ngào của một người đàn bà trả lời:
-Hello ?

Nhàn cắn mạnh môi, cô hỏi vội:
-Dạ, có phải nhà anh Túy đó không ạ?
-Phải, tôi là vợ anh ấy, cô kiếm anh Túy có chuyện gì cần không?
-Dạ không, xin lỗi bà, để khi khác tôi sẽ gọi lại sau.
Khi Túy ở trong phòng tắm bước ra lấy áo vét để mặc lên người thì đã thấy Nhàn
nước mắt lưng tròng ngồi chết lặng ở bàn ăn. Túy liền hỏi:
-Sao vậy em? Giận anh à, tối nay không ăn thì mai anh ráng ăn cho hết …
Nhàn nhìn Túy, cô nói nhỏ:
-Tại sao anh có vợ rồi mà dấu em?
Túy ngập ngừng im lặng hồi lâu, quay lưng đi lẩn tránh ánh mắt soi mói của Nhàn,
anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa to:
-Anh xin lỗi em, vì anh thương em quá nên không muốn em buồn. Nếu em đã biết
thì anh cũng đỡ khó xử.
Nhàn ngắt lời Túy và nói lớn hơn:
-Anh biết là em không thể xa anh được, anh nói đi, anh ở với em hay về với vợ anh
?
-Anh …anh … dĩ nhiên là anh chọn em, nhưng hôm nay vợ anh sắp sanh, để anh
về rồi anh sẽ nói chuyện với em sau …
Nhàn bật khóc lớn, cô nói nếu anh về thì sẽ không bao giờ trở lại với cô nữa. Túy
không biết nói sao, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Túy để mặc Nhàn vật vã, anh
đi ra xe như chạy trốn.
Lái xe ra khỏi nhà Nhàn, lòng Túy vẫn thấp thỏm không yên, linh tính cho anh biết
sẽ có chuyện không hay xảy ra. Trời mưa như trút từng cơn nước đập vào kính xe,
cây gạt nước quay qua, quay lại vẫn không gạt rõ tầm nhìn cho người lái. Ra đến
xa lộ 405, xe bị kẹt xếp từng hàng dài thăm thẳm không biết tới bao giờ mới thông.
Sau hơn một tiếng đồng hồ nhích từng chút một, chắc không thể về nhà được, Túy
sốt ruột cầm điện thoại lên gọi về nhà, anh dặn Tâm: