
Ma giấu (Phần 1)
(MegaFun) - Có thể câu chuyện tôi kể ra dưới đây, sẽ không làm các bạn ngạc
nhiên cho lắm, nhưng đối với tôi, đó là một trong những câu chuyện kinh dị xác
thực nhất tôi đã từng nghe. Vì sao ư? Vì đó là sự thực, đó là một hiện tượng xảy ra
cho những bạn trẻ hư không biết nghe lời...
Có thể, bạn đã nhiều lần từng đặt chân tới Đà Lạt, nơi đây không chỉ có những
cảnh vật đẹp tuyệt vời mà còn có những lời đồn đại về oan hồn ma quỷ - đó chính
là những đặc trưng thuộc về Đà Lạt. Tôi sẽ không để các bạn sốt ruột, tôi sẽ đi
ngay vào câu chuyện chính sau đây:
Thứ sáu vừa rồi, trường mẹ tôi tổ chức đi Đà Lạt dành cho khối 12, coi như đó là
một kỉ niệm cuối cấp đáng nhớ cho các học sinh. Tôi thì không đi, vì tôi nghĩ đi
với “tụi lóc chóc” chẳng có gì vui, thế là nằm vùi ở nhà. Và tôi đã được nghe diễn
biến câu chuyện từ mẹ tôi – Giáo viên cấp III, vì thế, đừng nói là tôi thổi phồng
mọi chuyện.
Ngày đầu tiên, mọi việc diễn ra suôn sẻ, tụi học sinh đi chơi và ngắm cảnh.

Ma gi
ấ
u.
Đến ngày thứ hai, trường Tổ chức cho đi leo núi Lang Biang. Học sinh nào lên
đỉnh núi đầu tiên sẽ giựt được giải “Chinh phục” của trường trị giá 300.000đ. Ai
cũng hăng hái leo cật lực để về đích đầu tiên, và cũng không có ít học sinh ham
tiền cố gắng suy nghĩ cách lên nhanh nhất, nhưng cũng chẳng có ai liều bằng 1 cậu
học sinh A1, lớp cô Hoàn chủ nhiệm. Cậu ta cũng leo núi bình thường như các bạn,
đến gần đích đột nhiên cậu ta nổi hứng rủ các bạn leo lên núi dốcc bằng đường tắt,
“Lối này tuy dốc và nhiều đá nhưng chúng mày yân tâm đi, lên đích nhanh lắm”.
Thế nhưng, 3 đứa bạn còn lại đi cùng nhóm không ai tán thành. Chàng ta bỏ mặc
sự can ngăn của bạn bè và tự tiếp tục “mở lối đi riêng”.
Cậu bé cứng đầu ấy tên là Hà Trung, hiện đang học lớp 12A1. Nói riêng 1 chút,
chắc có lẽ bị sự mặc cảm anh trai cậu học hệ B nên cậu có vẻ không thích đi chung
với nhóm (1 nhóm 3 người, trong đó có anh trai Trung - đứa anh tuy quậy, nhưg có
lẽ nó cũng biết nên chỉ biết đi khúm núm sau lưng thằng em).

Tách ra riêng rồi…Trung tiếp tục leo mãi theo hướng thẳng đứng, với dốc đá và độ
cao khá nguy hiểm. Trong đầu đinh ninh 1 ý nghĩ rất trẻ con, là mình sẽ tới trước
nhất. Dĩ nhiên sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như Trung đi với 1 người bản xứ thông
biết lối đi, đàng này cậu ta muốn tự thân, xunh quanh chẳng có ai đi cùng, tiếng í
ới đùa giỡn của các học sinh dần xa tầm tai của Trung, cậu ta cho rằng đó là
chuyện bình thường, vì chắc mẩm mình đã leo cao lắm rồi, vì Trung sẽ đi đúng
hướng cần đi. Lúc này những ánh nắng đã chiếu rọi, Trung cảm thấy nóng, nóng vì
leo núi và cũng nóng vì hừng hực khí thế, cậu ta bỏ chiếc áo lạnh ra và chỉ mặc
duy nhất mổi 1 chiếc áo cộc tay.
Càng leo, càng mệt và Trung càng thở dốc. Khi cả đoàn đã lên tới đỉnh núi và cũng
đã xác định được người thắng cuộc, nhưng người thắng cuộc không phải là Trung.
Những đứa bạn vô tư cười khẩy với nhau định bụng sẽ chọc tức Trung 1 trận ra trò
khi gặp Trung tại đỉnh núi này, chúng hồn nhiên đâu biết rằng Trung đang dần lạc
lối và đang chuẩn bị rơi vào cuôc chiến đấu với tử thần và Rừng thiêng nước độc.
Càng leo, Trung càng mệt. Có lẽ, Trung cũng sẽ leo lên được đỉnh Lang Biang
đúng hướng, nhưng cũng có lẽ 1 âm lực ma quỷ nào đó đã điều khiển tầm mắt của
Trung và bẻ ngoặt hướng đi của Trung qua ngọn đồi bên cạnh. Mà nghe nói rằng
ngọn đồi này cây cối chằng chịt và rất âm u ghê rợn, thú dữ luôn chực chờ và
những cái bẫy thú nếu dẫm nhầm phải là chết ngay tức khắc (bẩy thú của người
dân tộc rất sâu và ngã xuống thì không có đường lên, 2- 3 ngày người ta mới đi
thăm bẫy thú 1 lần). Trung mất hồn, trời càng nắng Trung càng cố leo để mong gặp
được 1 ai đó quen mặt trong đoàn mình.
Gần 12 giờ trưa, mọi người chuẩn bị xuống núi để dùng cơm, vẫn chưa thấy Trung
đâu. Một số thầy cô đã nghi ngờ và điểm danh có mặt và xác định ngay sự vắng
mặt của Trung.