
gọi của anh. Thiện bước vào hang động với đầu óc trống rỗng, cho đến khi anh giật
mình bởi trước mắt là một tảng đá rất to, chứ chẳng còn lối đi nữa. Thì ra đây chỉ
là một hang động rất nông, không thể gọi là một hang động như nhiều hang động
sâu hun hút khác. Hơi thất vọng bởi lời giới thiệu về hang động của ông lão, anh
vừa định quay ra thì chợt thoáng thấy có những dòng chữ trên vách đá chắn ngang.
Những dòng chữ này lúc mới vào chưa quen nhìn trong bóng tối thì không thể nhìn
thấy, còn bây giờ Thiện có thể đọc được từng chữ một...
"Một thuở yêu người, ngàn năm không hết nhớ... Nửa tuần trăng mật, suốt kiếp
khó phôi pha...".
Bài thơ còn khá dài, nhưng trong bóng tối không thể đọc hết được một lúc, nên
Thiện phải mò mẫm khá lâu... Cuối cùng anh phải ngừng lại vì ở đoạn sâu do màu
đá sậm lên rất khó đọc. Tuy nhiên với hai câu trên Thiện cảm giác thích thú, anh
cứ lẩm nhẩm đọc lại nhiều lần, đến thuộc lòng. Một thuở yêu người, ngàn năm
không hết nhớ... Nửa tuần tăng mật, suốt kiếp khó phôi pha... Mải mê đọc thơ mà
Thiện quên cả thời gian. Khi anh bước ra ngoài thấy mặt trời đã lên khỏi đỉnh đầu.
Nhìn đồng đồ tay, Thiện giật mình:
- Đã hơn ba giờ rồi! Thiện tìm ông lão một lần nữa nhưng cũng chẳng thấy đâu.
Khi anh về nhà thì chị giúp việc đã đưa một cái túi bằng thổ cẩm và nói rất rõ ràng:
- Của một cô gái lạ gửi cho cậu. Cô ấy nhắn rằng, cậu đừng mất công tìm hiểu xem
cô ấy là ai, bởi rồi đây cô ấy sẽ trở lại gặp cậu. Đã nghe chị ấy nói như vậy thì
Thiện còn hỏi gì nữa. Anh cầm cái túi định xem bên trong chứa vật gì, nhưng chỉ
giúp việc đã nói:
- Cô ấy dặn cậu chỉ được mở ra khi ờ phòng riêng. Thiện về phòng mở chiếc túi ra
ngay và thật bất ngờ khi thấy có một bộ quần áo nữ bằng lụa rất đẹp trong đó. Lại
là bộ đồ ngủ! Hầu như suốt từ đó đến tối Thiện không tài nào nghĩ ra người gửi giỏ
đồ cho mình là ai. Có hỏi lại chị người làm Tư Thủy thì cũng chẳng hiểu thêm
được thêm chút gì, nên Thiện chỉ biết mang thắc mắc đó cho đến lúc đi ngủ. Mà
nào có dễ ngủ đâu, phải đến hơn mười hai giờ thì Thiện mới chợp mắt được...
- Người gì mà ngủ như chết, khách vào nhà cũng không hay! Lúc đầu tuy có nghe
giọng nói đó, nhưng Thiện cứ tưởng mình nằm mơ, nên anh vẫn nằm im. Sau nửa