
- Ông bị ngất ở ngoài thác nước, tôi tình cờ... Chị nọ nói:
- Cậu đã làm ơn thì làm ơn cho trót, đưa giùm ông ấy về nhà đi. Ngôi nhà hoang nó
người ta hay gọi là lầu ma, gần nghĩa địa! Nói xong chị ta đi ngay. Thiện đành phải
bế ông lão đi tiếp. Cũng may ngôi nhà gọi là lầu ma đó không xa, nên trước khi
kiệt sức thì Thiện cũng đã đưa được ông lão vào nhà, sau khi một cậu bé đánh xe
bò đi ngang qua đã xác định ông lão ngụ ở đây. Vừa ngẩng lên sau khi đặt ông lão
xuống chiếc chõng tre, Thiện đã giật mình kêu lên:
- Cô nàng? Anh thấy ở góc nhà có một chiếc bàn thờ, trên đó có một khung ảnh
bán thân của một cô gái mà vừa chợt nhìn thấy Thiện đã kêu lên:
- Yến Vỹ! Tiếng kêu của Thiện rất khẽ, gần như là kêu chỉ mình anh nghe, nhưng
chẳng hiểu sao lại làm cho khung ảnh rơi xuống đất và vỡ toang! Hốt hoảng, Thiện
vội cúi xuống nhặt nó lên. Trong lúc chạp vội, một ngón tay của anh đã bị cứa đứt
khá sâu. Thiện cố nén đau để cầm được bức ảnh lên. Lúc này một bên khung kính
đã bị bể, lộ ra một góc ảnh đã bị một vết máu rơi làm nhòe đi.
Bằng phản ứng tự nhiên, Thiện lại chạm tay vào đó như để chặn vết máu loang
nhiều hơn lên ảnh. Nhưng hành động của Thiện lại khiến cho vết máu loang ra
rộng hơn, phút chốc nó loang tới trán và mắt. Chẳng hiểu sao, tự dưng vết máu đó
chảy xuôi theo hai khóe mắt cua tấm ảnh và... tạo thành hai giọt nước mắt màu đỏ
như máu!
- Trời ơi! Thiện không phải ngạc nhiên mà là sợ! Anh gọi khẽ:
- Cô Yến Vỹ, tôi xin lỗi... Anh định nói nữa, nhưng lúc ấy chẳng hiểu quá xúc
động hay tay run vì mất máu, Thiện lại để khung ảnh rớt xuống lần nữa. Nhưng lần
này nó không vỡ, trái lại khi vừa chạm đất thì tự nhiên nó bay trở lên và... đứng
đúng vị trí ban đầu. Thiện chắp hai tay lại, khấn rất thành tâm:
- Tôi xin lỗi đã xúc phạm tới cô. Lòng tôi không muốn... Lời nói đó của Thiện
chưa dứt đã nhận ngay một cái tát vào mặt, mà chẳng thấy người tát là ai? Muốn
kêu lên, nhưng lúc ấy chợt Thiện nhìn vào đôi mắt của cô gái, sau màu máu hình
như hai tròng mắt đang lay động. Anh im lặng, bước lùi như muốn kiếm đường
tháo lui! Bỗng phía sau lưng Thiện có người lên tiếng:
- Cứu người là quan trọng, cớ sao lại để người ta nằm đó chứ? Quay lại không thấy
ai, chỉ có ông lão nằm im như chết ở đó. Thiện không dám chần chừ, anh định
bước ra ngoài để tìm mưa lọ dầu, nhưng thật bất ngờ, anh nhìn thấy ai đó đã để lọ