
Dambri, đến nỗi sau cùng Thiện chỉ còn biết nằm thở dốc, thân thể rã rời... Sáng
sớm hôm sau... Mãi tới hơn chín giờ thì bà Phấn mới cho người vào gọi vợ chồng
Thiện dậy. Nhưng gọi mãi mà vẫn không nghe ai trả lời. Phải đích thân bà Phấn
gọi lớn:
- Dậy đi chứ tụi bay? Vẫn im lặng. Sau ba lần gọi nửa, bà Phấn bắt đầu lo, đẩy
mạnh cửa vào và... Trong phòng không thấy Diệu Hương, chỉ có Thiện nằm nửa
người trên giường, còn nửa người thòng xuống sàn, sắc mặt tái xanh!
- Con! Bà Phấn kêu to rồi lao tới chạm vào Thiện. Toàn thân anh lạnh như băng và
hầu như không còn chút sinh lực nào.
- Con ơi! Thiện được đưa ra ngoài để cấp cứu. Trong khi những người khác thì
chạy đi tìm Diệu Hương. Đến chiều hôm đó thì người ta chỉ tìm thấy một đôi guốc
của Hương nằm bờ sông gần nhà. Ai cũng nghĩ là Diệu Hương đã bị chết đuối, nên
ra sức tìm khắp đoạn sông gần đó. Tuy nhiên tìm cả buổi vẫn chẳng có kết quả.
Thiện được cấp cứu đã tỉnh, nhưng trong trạng thái như người mất hồn...
Đến giữa trưa ngày hôm sau thì bên nhà bà Phấn có người qua báo tin là người ta
đã tìm thấy xác của Diệu Hương nằm chết ở gốc cây cổ thụ, cạnh miếu cổ, nơi
Thiện đã tìm được chiếc khăn tay bữa trước! Đang kiệt sức, nhưng vừa nghe điều
đó Thiện đã bật dậy đòi đi. Khi sang tới chỗ, Thiện đã bật khóc khi thấy xác vợ
được mang về nằm ở nhà mà sắc diện vẫn còn nguyên như khi sống. Bà Phấn vừa
khóc vừa kể lại:
- Má đang ngủ thì nghe có tiếng gọi và khóc ở ngoài, má ra mở cửa thì chỉ thấy
một cái bóng vụt chạy nhanh. Nhìn cái bóng đó tự dưng má nghĩ tới con Diệu
Hương! Má chạy theo và cuối cùng tới chỗ miếu cô hồn, và... đã thấy xác nó nằm ở
đó. Bà khóc hết nước mắt, trong lúc Thiện thẫn thờ, anh lẩm bẩm:
- Người ta đã hại em rồi. Bà Phấn nghe loáng thoáng không rõ nên hỏi lại:
- Ai hại ai? Thiện không đáp, anh lặng im bước ra ngoài rồi âm thầm đi về hướng
miếu cô hồn. Có điều gì uẩn khúc khiến cho Thiện nghĩ anh có thể tìm ra ở đây...
Đang lúc còn đang nhìn ngắm, chợt Thiện giật mình khi phát hiện trên vách phía