
Đoàn tàu sơn màu xanh - vàng cũ kĩ nằm trên sân ga Hòa Hưng hơn 1 tiếng đồng hồ sau vẫn
chưa chịu rời đi. Hơi nóng ẩn bốc lên ngùn ngụt từ đường ray sắt ngổn ngang rác và chất thải...
Nhiên bước hẳn vào khoang 4 giường mềm hạng nhất. Máy lạnh chạy rầm rì, mùi ẩm mốc bốc ra
từ tấm drap màu cháo lòng làm Nhiên co rúm người lại. Rút từ giỏ xách lọ nước hoa Taboo mẫu,
cô cẩn thận xịt khắp xung quanh. Nhiên chọn mua hết nguyên toa 4 giường, chỉ để nằm 1 mình,
không chung đụng với ai suốt 5 tiếng đồng hồ từ Sai gon ra đến Phan Thiết. Nhiên sợ sự chung
đụng, sợ mùi mồ hôi, sợ những đôi mắt tò mò và áo quần nhếch nhác. Cô tạm hài lòng với không
gian bé nhỏ ngột ngạt này.
Chùng chình mãi rồi đoàn tàu cũng rùng rùng trở mình. Bánh sắt nghiến ken két xuống đường
ray. Hồi còi rúc dài mệt mỏi.
Nhiên trùm chiếc khăn lụa mềm mại bọc từng búp tóc xoăn, thoải mái gieo mình xuống chiếc gối
cũng bằng lụa mang theo từ nhà, nhắm nghiền mắt, thở dài nhẹ nhõm: bắt đầu trễ 1 tiếng đồng
hồ, nửa đêm mới đến Phan. Thiệt là khó chịu với ngành dịch vụ già cỗi này...
Và cô chìm ngay vào giấc ngủ lắc lư bồng bềnh trong âm thanh sầm sập như sấm rền đều đặn.
Nửa đêm. Nhiên bất chợt giật mình tỉnh giấc, người nóng hầm hập bên trong gian hộp sắt. Mồ
hôi luồn lạnh ngắt dọc sống lưng. Thần kinh của cô ngột ngạt như có ai đang dòm chòng chọc
vào mặt. Và cô giật nảy mình. Một người đàn bà, ngồi bất động ở giường đối diện, mắt chăm
chăm nhìn cô, làn da sứ trắng như càng thêm nhợt nhạt dưới ánh trăng lạnh trườn qua cửa sổ.
Cô nghĩ thật nhanh, ai đã cho bà ta lên toa riêng của mình, mình mua nguyên toa rồi mà.
Một mùi hương cũ kỹ, lạ lùng nồng nàn và dịu ngọt đến nghẹt thở tràn ngập không gian sau cánh
cửa đóng kín. Một ý nghĩ nữa chạy vụt qua đầu như dòng điện:
- Mình đã đóng cửa toa rồi, làm sao bà ta có thể lẻn vào được?
Nhiên đứng hẳn lên mở toang cửa toa, gió lạnh ngay lập tức thốc vào mặt. Đoàn tàu đang lao vun
vút trong bóng đêm, chung quanh chìm trong yên lặng. Những rừng cây hoang dại hai bên đường
lùi dần phía sau. Cô có cảm giác thật lạ lùng là đoàn tàu đang đứng sững lại, bức bối, và chính
những rừng cây kia mới là chạy giật lùi, từng chùm lá tối vướng vào thân tàu như những bàn tay
gầy xương hỏang loạn níu kéo.
- Đã tới ga nào rồi? – Cô tự hỏi.
- Tới ga Mương Mán - Người đàn bà đột ngột nói, dường như đọc được suy nghĩ của Nhiên.
Giọng thổ mượt trầm, đầy quyến rũ, rờn rợn giữa đêm khuya.
- Sao lại ga Mương Mán, sao không vào ga Phan? - Cô giật mình.
Người đàn bà vẫn nhìn thẳng vào mặt Nhiên, đôi mắt đen to ánh sắc xám dưới hàng mi dầy, đôi
môi màu đỏ thẫm, loại màu son cổ điển như thuộc về thế kỉ trước, không còn ai nhớ nổi sắc màu