Biệt thự Hoa Cẩm Chướng
Thương tặng BN
TRUYỆN NGẮN CỦA ĐẶNG HỒNG QUANG
Vâng! Đó chính là khuôn mặt của người chết biết nói, biết cười, có lẽ khuôn mặt đó
tương đương với thời gian cái chết đã đến với anh ta khoảng sáu giờ đồng hồ, trước lúc
nó bnhững vi trùng và côn trùng hủy hoại. Chiếc môi dày nhợt nhạt, trắng bệch, da của
khuôn mặt xám lại, con mắt phần nhiều thời gian lơ đãng, vô hồn, tròng trắng thì vàng
như nghệ… oái ăm thay, khuôn mặt ấy luôn kề gần hay đối diện bên với những đóa hồng
tươi thắm mà anh ta thay đều đặn bằng việc nhờ một cô nhân viên khách sạn mua hộ vào
mỗi buổi sáng.
Từ khi đến khu nghỉ mát sinh thái cao cấp này, tôi đã để ý tới anh: một cái xác không
hồn to quá cỡ, lững thững đi chậm chạp giữa những vườn cỏ mượt mà, xanh biếc. Tôi ở
biệt thự hoa Tulip, còn anh ta ở biệt thự Hoa Cẩm Chướng, vì hai khu biệt thự gần nhau
nên tôi thường gặp và chú ý ti anh. Một tuần sau, tôi đã quen anh và có lẽ tôi là ngươi
duy nhất mà anh chịu ngồi nói chuyện. Vài tách cà phê, dăm ba lần ngồi bãi cỏ, chúng tôi
đã thân thiết. Nhưng sự thân thiết quyết định nhất lại là chúng tôi đều là lính, nhưng
ngừoi lính trẻ thời ấy vào năm 1975 đã làm lên huyền thoại, mở đầu cuộc tấn công toàn
diện trên cao nguyên miền Trung để xóa sổ một quân khu của quân lực Việt Nam cộng
hòa được trang bị vũ khí Mỹ tân kỳ hiện đại đến tận răng khi họ tháo chạy trên con
đường 7 (vốn là con đường đã bỏ hoang suốt thời chiến tranh) về phía biển.
Ánh điện của khu nhà như nhòe đi đầy những vệt sáng loang lổ, run rẩy trong những đợt
mưa tới tấp giữa mùa mưa mây trời lúc nào cũng xám đen, ứ đầy nước. Anh nói tiếp:
- Mình cũng lĩnh án tử hình,điều không biết ngày phán quyết sớm hay muộn. Gan,
tim, ruột mình đều hư hỏng cả, cái chất độc màu da cam ghê gm đó đã thấm vào con
người mình từng ngày, từng ngày suốt cả thời trai trẻ. Nó đã sát hại cả tương lai, đó
những đứa con vô tội và tội nghiệp của mình, và bây giđang từng bước sát hại ngay
cái thi gian hiện hữu còn lại, đó là chính cuộc sống của mình. Bác sĩ nói rằng mình
không sống được bao lâu nữa! Hai đứa con dị dạng của mình đều chết yểu không thể nào
ợt đươc qua cái tuổi lên mười, mình không muốn vợ mình - một người đàn bà khỏe
mạnh phải khổ sở theo, mình đã dùng nghị lực nén lòng lại tìm cách hắt hủi cô ta để dẫn
tới li dị nhằm mở đường cho cô ta tự do và đúng như ý định của mình, cô ta đã có một
đứa con lành lặn với một người chồng khác xứng đáng.
Chẳng biết cách đó có đúng không nhưng mình muốn làm như vậy, nhưng nời phụ nữ
ấy, họ không có tội tình gì, mình không có quyền bắt người ta phải gánh chịu cái kiếp nạn
đó với mình. Chỉ vào nhng bông hồng đỏ thắm trước mặt anh nói tiếp:
- Cậu tin không? Trời già vẫn thương mình, đã ban cho mình một tình yêu mới rất đẹp
ngay tại đây mà chlà năm ngoái thôi, đó là người phụ nữ lạ lùng, rất đẹp đã yêu mình.
Chúng mình đã từng sống hạnh phúc tại ngôi biệt thự này.
Tôi chợt nhìn lại, khuôn mặt này và cả cái cười méo xẹo kia chắc trẻ con sẽ phải hoảng
sợ, vậy mà làm sao lại có người đàn bà đẹp nào lại dám yêu anh được nhỉ? Không biết có
linh cảm được thắc mắc vốn “ phản trắc tội lỗi” đã nảy ra trong cái đầu bướng bỉnh của
tôi hay không mà anh từ từ mở cuốn sổ tay để trên bàn lấy ra hai bức ảnh:
- Anh xem đi, ảnh này là của nàng còn trẻ và đây nữa ảnh này là lúc nàng chụp với mình
cách đây hơn một năm.
Khi nhìn vào tôi giật mình vì đó hẳn chính là: “sắc đẹp” mà không phải chỉ là “có duyên”
bởi tất cả các bộ phận trên khuôn mặt ấy đều chuẩn mực, không thể chê vào đâu được.
Còn anh nữa, sao đẹp trai quá vậy, đó là người đàn ông hiên ngang thông minh, đầy nam
tính bên một Sắc đẹp, thật xứng đôi! Tôi vẫn cẩn thận nhìn kỹ lại lần nữa, rõ ràng bức
ảnh đó không sử dụng xảo thuật mà hoàn toàn chân thật. Vậy cái gì đã tạo ra cái thân
hình ddạng, xấu xí bên tôi. Đơn giản, đó là lúc chất độc hóa học đã phát huy sức công
phá cuối cùng, nó đang hoàn thành cái sứ mạng của nó. Anh trầm ngâm nói tiếp:
- Chhơn một năm thôi mà đã khác, đời người, bình minh và hoàng hôn sao ngn quá
vậy, chỉ như cái bóng thoảng qua.
Không đáp lại, tôi háo hức và tò mò hỏi tiếp:
- Anh có th nói cho mình nghe cái câu chuyện tình duyên ấy được hay không?
- Được chứ!
Anh mỉm cười độ lượng nói tiếp:
- Con người ta sinh ra muốn bày tỏ, đó là một nhu cầu, bởi vì có bày tngười đời mới
hiểu được anh ta và đánh giá được anh ta, cao hơn nữa họ sẽ thông cảm với anh ta và s
giúp đỡ…đó chính là tình người, nó thể hiện con người hơn hẳn loài vật.
Anh biết không, câu chuyện này bắt nguồn từ những ngày tháng 3 năm 1975 đầy khói
lửa, lúc đó trên con đường 7 ( tên thời ấy), rồng rắn hàng trăm xe các loại của cả nhà binh
lẫn cả dân thường đang hoảng loạn nối đuôi nhau chạy về phía Tuy Hòa, bộ đội của sư
đoàn tôi đã được lệnh hành quân thật nhanh để phối hợp với du kích quyết tâm khóa chặt
đường đi, lệnh trên ban xuống không cho phép bất kỳ tên địch nào về được tới Tuy Hòa!
Thế là một cuộc chiến đấu đẫm máu và thm khốc đã diễn ra, kẻ thù đã ctình li dụng
sự đông đảo, hỗn loạn của dân chúng, thậm chí họ còn ci bỏ áo lính, mặc áo dân thường
chống trả chúng tôi quyết liệt.Tiểu đội của tôi ngay từ lúc chạm súng đã hy sinh bốn
người vì chúng tôi gặp phải ổ phục kích của địch chờ sẵn, riêng tổ ba người của chúng tôi
mà tôi là ttrưởng vẫn còn đầy đủ, không ngờ cuộc chiến đấu hôm đó lại ác liệt đến thế,
tai chúng tôi lúc đó ù đặt vì những tiếng nổ lớn. chúng tôi băng qua nhưng bức tường lửa
nóng rừng rực của những chiếc xe ô tô nối đuôi nhau đang bùng bùng cháy để truy đuổi
nhưng tên địch ngoan cố, bọn chúng bỏ mặt đường chạy tản vào những bụi cây lụp xụp
ven đường để bắn trả lại dữ dội, nhưng đó chỉ là schống trả tuyệt vọng, chúng đã b
chúng tôi nhanh chóng tiêu diệt, số còn lại phải ra đầu hàng. Tba người của tôi tiếp tục
tuy kích vào sâu trong rừng, lúc này chúng tôi phát hiện trong bụi cây có một bóng người.
Đồng chí Hoàng chỉa súng vào hô ln:
- Ra khỏi bụi cây đầu hàng đi. Hàng thì sống chống thì chết!
Bóng người trong bụi cây đó có động đậy nhưng không phải nhằm để chạy ra…
Tôi cũng tiếp lời:
- Chui ra ngay, vũ khí để trong bụi cây và đưa hai tay lên đầu. Không có chết.
Bỗng có tiếng phụ nữ phía sau chúng tôi kêu n, giọng lạc đi gần như đầy nước mắt:
- Anh ơi ra đi, các ông ơi tha cho chồng tôi, chồng tôi chỉ dân thường…
Nhưng không kịp rồi, khẩu súng AK trong tay Hoàng đã rung lên và đầu súng phun ra
lửa, một loạt đạn đã được bắn ra chỉ nghe có tiếng kêu lên rất nhỏ… rồi im lặng. Những
mũi súng của chúng tôi vẫn chỉa thẳng vào bụi cây nhỏ nhoi đó sẵn sàng nhđạn. Tôi hét
lên ra lệnh:
- Các đồng chí không được bắn nữa,thể là dân thật, để cho chị này vào!
Tôi mới quay lại nhìn người phụ nữ lúc đó cách tôi khoảng 20m và nói:
- Chvào với chồng chị đi, chúng tôi không bắn đâu.
Người phụ nữ bắt đầu do dự nhưng sau đó lấy lại bình tỉnh, chị vội chay ào về phía bụi
cây
- Chđứng lại, Tôi hô lớn và ctình quay mũi súng chĩa thẳng về phía người đàn bà tay
không và dõng dạc tyên bố. Nều là lừa dối, nói sai chị sẽ phải trả giá! Bây giờ khi vào đó
vì trời tối quá chúng tôi nhìn khồng rõ nên chi phải làm cách nào đó đưa anh ta ra khỏi
bụi cây ngay!
Tôi cẩn thận lùi lại cúi hạ thấp mình, mũi súng vẫn hương về phía bụi cây sẳn sàng…Một
lúc sau, người đàn bà bng một sự cố gắng lớn đã kéo được người đàn ông ra Quan sát
kỹ lưỡng, tôi nhận thấy anh ta khôngvũ khí và quan trọng nhất là anh ta đã bất động
có lđã chết hoăc bị thương nặng. Thận trong ba chúng tôi từ từ tiến tới, đến gần biết
chắc là không còn snguy hiểm tôi liền quỳ ngay xuống vồi vã vạch chiêc áo đẫm máu
ra: có một vết thương xuyên thấu từ bụng phá ra một lỗ lớn phía sau lưng, tôi đặt ngón
tay lên cổ tay anh ta tìm mạch: mạch vẫn còn, anh ta chưa chết. Tôi lập tức tháo túi băng
cá nhân của tôi ở thắt lưng băng cho anh ta, vết thương quá lớn băng không đủ thì Hoàng
cũng vội tháo băng của cậu ta ra đưa cho tôi. Tôi gạt đi bảo Hoàng giữ lại và dùng tay
phải xé luôn phần áo ống tay trái để lấy vải băng cho anh ta. Tôi làm điều nay dễ dàng vì
khi xung phong lên chẳng hiểu mảnh đạn hay cành cây nào đó đã gây ra một miếng rách
khá lớn mà lúc này tôi mới biết. Rất may là sau đó các chiến sỹ ở tiểu đoàn 25 vận tải
cũng đã tới nên người đàn ông đó liền được chuyển vể bệnh viện quân y phía sau.
Sáng hôm sau, Trung - người trẻ nhất trong tổ 3 người tròn con mắt lại nói với tôi:
- Anh Vinh ơi! Tối qua có để ý tới cô gái đó không, cô ta rất đẹp và đặc biệt còn có đôi
lông mày cong lên llắm!
Điều đó thực sự tôi chỉ thoáng nhìn thấy thôi, bởi vì tôi đang tập trung cao độ để cứu
người nhưng tôi lại còn rất ấn tượng cái dáng cao cao và đôi vai tròn cuốn hút của cô khi
bước theo cái cáng của chồng. Cố ý giấu ý nghĩ đó, tôi cười và nói với Trung:
- Cậu ngớ ngẩn thật, người ta đã có chồng rồi mà sao còn gọi ngươi ta là cô gái !
Những người phụ nữ sở hữu đôi lông mày cong là một đều kiêu hãnh về sắc đẹp. Nhưng
muôn vàn các kiu cong đó, dù là bẩm sinh hay nhân tạo đều phải hài hòa kết hợp với đôi
mắt mới là hoàn chỉnh. Ở người phụ nữ này đôi mắt quá đẹp của nàng đã gây một ấn
tượng sâu sắc với tôi dù chvài phút giây ngắn ngủi trong hoàn cảnh khốc liệt của trận
chiến, nhưng một thời nó là dấu ấn mà tôi luôn mường tượng tới, nó còn là biểu tượng
mẫu mực để tôi đánh giá so sánh với những con mắt của bao người phụ nữ khác mà tôi
gặp trên đường đời,nghĩa là tôi đã mắc nợ với nó!
Anh say sưa ca ngợi ngươi phụ nữ đã có chồng“như chim vào lồng, như cá cắn câu”,
tôi hiểu anh đang xúc động lắm và người phụ nữ đó chắc phải liên quan nhiều tới anh,
nhưng tôi vẫn nói: