Bóng người trong sương
ngoài, đêm tối như mực. Trong toa hng nhì, riêng tôi ngồi đối din vi Trch- mt
người bn cũ, tình c gp vì đi cùng trong một chuyến xe. Mười năm trước, bn tôi còn là
một người cm lái xe la, cũng hàn vi như tôi; bây gi gp li nhau trong toa hng nhì,
hai người cùng ngc nhiên và cùng mng cho nhau.
Lúc nói chuyn, tôi thy bên bn có cái hp khm rất đẹp lin cm ly xem, ri tình c
m hp ra; bn tôi có ý không bng lòng nhưng vì n tôi nên không nói gì. Tôi nhìn vào
hp thy l: hp bt kín, trong có một con bướm rất to, hai cánh đã xơ xác. Tôi hỏi bn:
- Con bướm này vùng tôi thưng thy luôn, quý gì mà anh gi cn thn thế này?
- Vâng, bướm thường, nói cho đúng thì là một con ngài, nhưng đi vi tôi... Va nói đến
đấy, xe rm rập đi qua mt cái cu st. Bn tôi lng tai nghe ri nói:
- Xe đi qua cầu N.G. Tôi bắt con bướm chính gia cái cầu này đã mười năm nay...
Thy bn có v khác, tôi đoán có chuyn gì, lin hi:
- Con bướm này chc cũng có sự tích gì đây?
- Vâng, nhng s tích bun... Chuyện đã ngoài mười năm trước độ anh đi Sài Gòn thì tôi
còn là anh cm lái tàu hoả. Chính độ y tôi chy con đường này, tình cảm tôi độ y anh
đã rõ.
- Cũng như tình cnh tôi...
- Nhưng có mt vic tôi không nói cho anh hay là độ y tôi có ly một người vợ, nhưng
giu nhà, giu mọi người, giu anh. Chúng tôi sng trong cnh nghèo kh mà tht ly làm
sung sướng. Nhưng vì cnh nghèo, vì nhà tôi không quen chịu được kham kh nên người
mi ngày mt yếu dn.
V sau, nhà tôi b bnh nng mà tôi thì vn phi đi làm, không ai trông nom nhà. Mt
đêm nhà tôi yếu quá ngất người my lần, mà chính đêm ấy là đêm tôi được ông Chánh c
đi cầm lái chuyến xe riêng ch quan an toàn quyn. Tht là mt dp rt hay cho tôi.
Nhưng tôi biết không th nào đi được, liền thưa với ông Chánh, nói là v m. Ông Chánh
đập bàn, đập ghế, gt:
- Tôi không biết! Một là mười gi đêm nay anh phi có mt ga, hai là t gi này tr đi
anh đừng bước chân tới đây nữa. Thôi anh ra.
Li ông Chánh nói qu quyết, tôi phân vân không biết nghĩ sao: lúc về nhà, ngi đầu
giưng, nhìn đến v mi biết rằng không đi đưc, du mt vic làm cũng không cần.
Nhà tôi thy tôi có v lo nghĩ, hỏi duyên c vì sao, tôi liền đem việc y ra k cho nhà tôi
nghe. Nhà tôi nghe xong, v mặt tươi hẳn lên, bo tôi rng:
- Thế cậu đi chứ! Vic gì phi ngn ng! Tôi không vic đâu, đã thấy đơc nhiều. Chiu
mai v nh mua cái gì làm quà cho tôi đấy.
Tôi thấy nhà tôi cười vui v, tôi vngm, thay qun áo ra ga. Ðến ga đúng mười gi.
Nhưng khi cho xe chạy ri tôi mi thy lo, tôi mi biết là tôi liều. Lúc đó tôi có cảm giác
l lm: hình như tôi đi thế này, lúc v chc không nhìn thy mt v na. Tôi c định trí
để cầm lái nhưng ch được mt lúc thôi.
Bng c chuyến xe la nghiêng v mt bên, ri lắc lư như muốn đổ. Người "ét" ca tôi
vi b cái xng xúc than, níu ly tôi, nói:
- Ô hay! Hôm nay ôngm sao sao thé? Ch y đường cong nguy him thế mà ông không
hãm máy. Ông ng à?
Tôi không ng nhưng người tuy đây mà trí còn nghĩ tới người v nm đợi chết mt
thân, mt mình trong gian nhà nh kia. Mt tôi hoa lên, m hôi ướt đẫm c người.
Xe đi vào khe núi, hết lên cao li xung thấo như có v nhc nhn. Tôi thò đầu ra ca
nhìn thẳng trước mặt, nhưng đêm ấy, sương mù đầy tri, không nhìn rõ gì c, ch mt
màu trắng xoá dưới ánh hai cái đèn ở đầu toa. Bng tôi thy ... rõ ràng, tôi thy in trên
sương mù mt cái hình người đàn bà mc áo rộng đứng dang tay. Tôi di mắt tưởng mình
trông hoảng, nhưng không, hình người đàn bà vẫn đấy. Tôi gọi người "ét" li ca toa, bo
ông ta nhìn ri hi:
- Bác có thy gì không?
Va nói xong, hình người vt biến mt. Bác "ét" thò đu ra và bo tôi:
- Ch thấy sương mù! Ông lại mê ng ri
- Không, rõ ràng tôi thy có hình người đàn bà in trên sa mù nhưng va biến mt.
Người "ét" cười ra v không tin, ly xng xúc thanh cho vào lò, còn tôi vẫn đứng nguyên
ch cũ đăm đăm nhìn thẳng trước mt. Ðược mt lát, hình người đàn bà hiện ra, ln này
rõ ràng hơn, hai tay vn dang thẳng như muốn ngăn đường, không cho xe chy lên na.
Tôi gọi người "ét" nhưng bác ta làm b không nghe thy, c cắm đầu xúc than cho vào
lò. Tôi biết tôi không mê, tôi biết là cái hình người y có tht. mà ai nhìn cũng phải thy.
Tôi đến cm tay bác "ét" kéo bác ra xem ri bo, qu quyết:
- Nhìn xem.!
Bác ta há hc mồm giương to đôi mắt ht hong nói:
- L tht!... Ma ông !
Xe tiến đến đâu, cái hình bóng người lui đến đấy, có lúc m, có lúc , lơ lửng giữa lưng
chng tri.
Ri cái hình ngưi y vy hai tay mt cách thong th, như có ý bảo chúng tôi đừng tiến
lên na, có s nguy him.
Tôi bo bác "ét":
- Bác này, li có s gì li sp xy ra.
- Vâng, sao cái hình lại như lấy tay làm hiu bảo ta đứng li.
Cái hình người trước còn vy tay thong th, sau vy thật nhanh như người t ra ý tht
vng vì bo chúng tôi không nghe.
-Hay ta dng xe li xem sao, chc là ma!
- Không được, t nhiên vô c.
Còn tôi lúc by gi tai ù như người mất trí khôn, tôi văng vẳng như có tiếng người tht
xa đưa li, tiếng một người đàn bà bảo tôi:
- Ð li! Ð li!
Tôi lng tai, tay nm cht lấy cái phanh như đnh hãm li ri li không dám hãm.
Mt lát sau, tôi li nghe thy tiếng người đàn bà, rõ hơn lần trước, gic tôi:
-Hãm li! Hãm ngay li!
Lúc by gi tôi không biết na, nhm mt hãm phanh tht mnh. Các toa rùng mt cái,
bánh xe kêu rít lên trong đêm thanh vắng, xe chy t t mt quãng rồi đỗ hẳn. Tôi chưa
kịp bước xuống, đã thấy người "xếp tanh" cầm đèn chạy lên hi:
- Vic gì thế?
Tôi lung cung không biết tr li làm sao, vì nói tht ai tin mình. Tôi tr li mt cách
mp m:
- Chc có s gì l. Ð tôi cầm đèn đi xem trước đã.
Lúc by gi my ông hu quan Toàn quyn cũng vừa đến, ri thy lạ, đi theo chúng tôi.
Vừa đi được mt quãng thì nghe có tiếng nước chy m ầm. Tôi định tâm mi nh ra
rằng đó là cầu N.G
Mấy đêm ấy mưa lũ, nước chc chy xiết, nên mới réo to như vậy. Ðến b sông, giơ đèn
lên soi, mấy người đu kinh hong: cái cu N.G b nước ngun chy v xoáy gãy làm đôi.
Mt tý na, nếu khôngm kp thì c mt chuyến xe riêng ch Toàn quyền đâm nhào