Chờ đợi cũng là một cách yêu

Nó cũng không còn nhớ nổi nó và anh đã bắt đầu như thế nào nữa, và nó cũng

không còn rõ là đã chờ đợi, lẽo đẽo theo đằng sau anh tất cả là bao nhiêu thời gian.

Nó không biết và cũng không muốn biết. Chỉ sợ khi nó biết thì cái chút chút hi

vọng nhỏ xíu về tình yêu của nó dành cho anh sẽ tan biến thành khói bụi.

Anh – người mà nó thương yêu không có gì là quá đẹp trai nhưng ở anh nó cảm

thấy có một nét gì đó rất tin tưởng, rất ngưỡng mộ. Và cũng là một người khá lạnh.

Sự thờ ơ và hững hờ của anh dành cho nó cứ như là một định lý vạn năm chẳng thể

nào thay đổi. Chưa bao giờ dù chỉ là nửa giây thôi anh dành cho nó một ánh mắt

mang đúng nghĩa yêu thương. Giữa anh và nó chẳng hề xảy ra bất cứ kỉ niệm đẹp

nào, nếu như không muốn nói trắng ra là giữa nó và anh không hề có kỉ niệm.

Ngày nó bệnh, anh bận đi “công tác” ở một nơi xa lắc xa lơ nào đó mà nó chẳng

thể thấu. Ngày mưa bão nó không có ai đón, nó cũng chẳng thấy anh đâu. Thậm

chí, nhà anh ở đâu, nó cũng chẳng biết. Thứ duy nhất nó biết được từ anh là tên và

số điện thoại, còn lại.. tất cả đều chỉ là những dấu chấm hỏi kéo dài. Anh chẳng

bao giờ thỏa mãn những câu nghi vấn của nó, riết rồi nó cũng chẳng buồn hỏi, mỗi

ngày nó chỉ lặng lẽ đi bên anh như một cái bóng. Anh lạnh lùng với nó như thế

đấy, cứ như hệt nó cũng chỉ là một con người xa lạ với anh. Thế nhưng, cứ như sự

trêu đùa của số phận, nó chẳng thể rời bở anh để đến với một người con trai khác

được. Nó luôn tin rằng mỗi người sinh ra đều có một người dành riêng cho mình

và tất nhiên anh sẽ là dành cho nó.

Xung quanh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi, vì thế nó đã rất phải vất vả

để có thể khiến anh chú ý đến mình. Trời đúng là không phụ lòng người, cuối cùng

thì anh cũng chú ý đến nó thật. Tuy nhiên sự chú ý đó không phải do yêu thích mà

là do hoảng loạn tạo thành. Từ nhỏ cho tới lớn, nó chưa bao giờ make-up và cũng

chưa từng thích make-up, vì căn bản là nó thấy nó đã rất hài lòng với khuôn mặt

của mình rồi. Tuy nhiên, trong đám con gái nồng nặc nước hoa kia, nó thấy mình

thật sự nhợt nhạt. Và nó nghĩ nó cũng cần phải làm một điều gì đó để nó không bị

nhấn chìm trong đám đông, thế nên nó quyết định sẽ vì anh mà make-up. Sau mấy

tiếng đồng hồ chát phấn lên mặt, nó thấy mình hơi lạ trong gương, nó thấy không

quen cho lắm với con người trong đó, tuy nhiên nó nghĩ nó nên quen dần đi là vừa.

Rất nhiều người con trai cảm thấy thích bạn gái mình make-up mà, hơn nữa, cảm

giác có một lớp phấn dày như thế giống như một chiếc mặt nạ lấp lánh sẽ khiến

cho nó cảm thấy tự tin hơn. Nó tung tăng đi tìm anh.

Giữa trưa nó đợi anh trước cổng trường cùng với một đám con gái cũng gần mấy

tiếng đồng hồ. Trời nắng và nóng khiến nó như muốn xỉu. Mồ hôi chảy ròng ròng,

cảm giác dầy cộm trên mặt càng khiến nó ngứa ngáy, nó đã giơ tay lên chùi mồ hôi

trên mặt không biết đã bao nhiêu lần. Không biết nó có nên bỏ cuộc mà về???

Đang phân vân, thì nó thấy đám con gái bên cạnh nhao nhao lên, và anh xuất hiện.

Vẫn với tư thế cao ngạo và vô tâm như thế, anh bước ngang qua họ như không hề

thấy gì hết, hờ hững bỏ đi. Nó cũng rất muốn chạy đến... nhưng khi nó chạy đến rồi

thì nó sẽ phải nói gì đây??? Nói rằng nó muốn anh trở thành người yêu của nó ư?

Chuyện đùa ah? Rồi anh sẽ lại cười đầy vẻ giễu cợt vào mặt nó cho mà xem. Nghĩ

vậy, nó ngao ngán ngồi im không nhúch nhích, thầm sỉ vả mình quá vô dụng. Đột

nhiên, có tiếng bước chân dừng lại trước mặt nó. Nó từ từ ngước lên. Là anh! Nó

vui mừng đến nỗi nụ cười méo mó trên miệng nhưng sao ánh mắt anh nhìn nó lại

lộ rõ vẻ kinh hãi.

Bất chấp tất thảy, anh kéo nó vào phòng vệ sinh nam trong trường trước con mắt

ngạc nhiên của tất cả mọi người. Anh đặt nó ngay ngắn trước tấm gương rồi lạnh

lùng buông một câu.

- Mau nhìn đi!

Nó ngơ ngác thực hiện đúng theo lời anh bảo. Xém chút nữa là nó lăn đùng xuống

sàn. Tiếng hét the thé của nó chẳng mấy chốc được kéo lên tột cùng khiến mấy

người nam trong nhà về sinh phát hiện ra ngay bên trong này có con gái liền vội

vàng đỏ mặt bỏ đi. Chẳng mấy chốc, chỉ còn mỗi anh và nó ở lại nơi này.

Nó kinh hoàng nhìn hình ảnh mình trong gương. Mắt mũi tèm lem những vệt đen

dài, phấn đành loang lổ, đầu tóc rối bù. Nhìn hình ảnh mình trong gương, nó chẳng

thể đoán nổi đó là ma quỉ phương nào nữa? Nó còn chẳng dám nhìn chính mình,

thảo nào mà lúc nãy, anh nhìn nó kinh hãi đến vậy. Trong lúc nó còn đang bàng

hoàng trước vẻ đẹp “nghiêng thùng đổ nia” của mình, thì nó cảm nhận thấy một

chiếc khăn ướt mềm mại cùng với hương thơm thoang thoảng của mùi hoa cúc,

nhẹ nhàng lau trên mặt nó.

Nó ngơ ngác nhìn anh như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn anh, vẫn lẳng

lặng tiếp tục công việc của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nó. Ánh

mắt đó vẫn vậy, nhưng nó cảm thấy dường như nó đã bớt xa cách hơn.

- Cô làm tôi sợ chết khiếp! Lần sau đừng vậy nữa.

Sau lần đó, nó và anh chính thức quen nhau. Anh không lên tiếng nói rõ ràng nó là

bạn gái của anh nhưng nó cũng không ngu đến nỗi mà không hiểu sự dồng ý ngầm

từ anh. Anh đã cấp nhận nó bước chân vào cuộc sống của anh. Thật ra nó cũng rất

phiền phức, suốt ngày líu ríu, nói không ngừng bên cạnh anh. Nhiều lúc nó thấy

anh chau mày, nhưng tuyệt nhiên chưa có lần nào mà anh không chịu đựng nổi nữa

mà đuổi nó đi. Mỗi lần đi bên nhau, tuy hầu hết vẫn là nó nói – anh nghe, thế

nhưng vẫn là cùng sánh đôi bên nhau như một đôi tình nhân thật sự. Chưa bao giờ

anh bỏ mặc nó đi một mình đằng sau. Nếu nó đi nhanh, anh cũng sải chân dài hơn

1 chút, nếu nó mệt mỏi, đi uể oải đằng sau, anh sẽ không đỡ nó, nhưng anh sẽ đi

chậm lại để đợi nó.

Tuy giữa nó và anh không có bất cứ câu nói nào được cho là quan tâm, ngọt ngào

thế nhưng dường như nó vẫn biết rằng anh thật sự quan tâm nó. Nó vẫn có thể

hãnh diện với những cô gái khác đang miệt mài theo đuổi anh vì nó có thể biết số

điện thoại của anh, có thể liên lạc với anh mỗi ngày, và quan trọng nhất là nó có

thể sánh bước cùng anh khi nó muốn. Chứ không phải chỉ còn là điều ao ước nữa.

Ngày tháng qua đi, nó vẫn cứ lẽo đẽo theo anh như vậy, cho đến một ngày... nó

không thể theo được anh nữa. Anh đi du học rồi, và bất ngờ hơn là nó lại là người

được biết điều này cuối cùng từ một người bạn trong lớp của anh. Anh đã bỏ đi mà

chẳng báo cho nó nửa lời. Chẳng lẽ đối với anh nó vẫn chẳng thể là một nửa đặc

biệt nhất ư? Tình yêu của nó và anh ngay từ khi bắt đầu đã diễn ra trong im lặng,

tận đến lúc kết thúc cũng vẫn diễn ra yên lặng như thế này sao??? Thật giống với

phong cách của anh! Nó chua xót nghiệm ra một định lí luôn luôn đúng này. Đêm

hôm ấy nó không ngủ được, nó cố gắng hồi tưởng lại những kỉ niệm giữa nó và

anh, nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0. Hầu như trong những kỉ niệm đó, chỉ toàn

xuất hiện hình bóng của một mình nó. Đến giọng nói của anh ra sao, nó cũng

chẳng nhớ nổi. Vì thế mà nó đã không khóc, vì chẳng có kí ức nào khiến nó xúc

động cả. Anh chẳng để cho nó bất cứ hồi ức nào hết, vì vậy nên nó chẳng thể đau

khổ. Có lẽ nó nên cảm ơn anh vì điều này.

Một tháng sau ngày anh đi du học, nó vẫn tiếp tục là chính mình. Vẫn luộm thuộm,

lề mề. Là chuyên gia đi học muộn. Là đứa con gái với cái mác “đầu xù tóc rối”,

luyên thuyên nhiều lời. Xung quanh nó không thấy ai nhắc tên anh, vì thế nó tạm

thời cho rằng nó đã có thể quên anh hòan toàn.

Rồi một năm, hai năm, ba năm nối tiếp nhau qua đi. Nó đã chẳng còn biết anh là ai

nữa. Tuy nhiên, trong chiếc điện thoại của nó số phone của anh vẫn còn đó cùng

với cái tên quen thuộc, thế nên nó chẳng thể quên. Nó có thể không còn biết anh là

người mà đã từng yêu nó, thế nhưng nó không thể không biết số điện thoại và tên

của anh. Vì đó là hai thứ duy nhất thuộc về anh mà anh đã cho nó.

Ngày nó tốt nghiệp, nó thấy vui vẻ ghê lắm, vì cuối cùng một người tưởng chừng

như vô dụng như nó cũng có thể tốt nghiệp rồi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy các bạn

mình trên tay cầm những đóa hoa nở rộ, nó cũng có chút mủi lòng. Nó đảo mắt

nhìn xung quanh, ai ai cũng có người mình thương yêu bên cạnh, còn nó thì không.

Ba năm trôi qua, nó cứ tưởng nó đã quên anh, nhưng thật ra thì nó vẫn còn yêu anh

rất nhiều. Cứ ngỡ một tình yêu ồn ào, sôi nổi mới khiến con người ta nhớ nhiều, ai

dè một tình yêu lặng lẽ giống như anh cũng có thể lưu lại trong tâm trí nó lâu đến

thế. Ba năm rồi, nó chẳng biết bất cứ tin tức gì về anh hết. Anh đến rồi đi nhanh và

im lặng như chưa hề từng bước qua cuộc đời nó vậy. Nó rất muốn mình hận anh

như thể đó là một cách có thể khiến tâm trạng nó nhẹ nhàng hơn, thế nhưng nó có

thể hận anh không? Không thể! Bởi vì anh đâu có làm tổn thương nó, chỉ là anh

chưa hề yêu nó cho nên lúc anh muốn đi thì anh sẽ đi thôi. Tất cả tình yêu của anh

và nó có lẽ đều là do ảo tưởng của một mình nó dệt thành. Anh chưa bao giờ nói

anh yêu nó, càng không thể có câu “Anh sẽ mãi mãi bên em”. Anh không phải là

của nó. Anh là của tự do! Biết là thế, vậy mà sao nó vẫn chờ đợi anh đến tận 3 năm

liền. Sao lúc nào trong tư tưởng của nó cũng có suy nghĩ rồi 1 ngày anh sẽ trở lại

bên cạnh nó. Nó thấy ghét bản thân mình quá đi. Sao lại có nhiều mâu thuẫn trong

đó đến thế?

Cuối cùng thì lễ tốt nghiệp cũng kết thúc, vậy là những năm tháng phải bon chen

một mình nơi đất khách cũng đã kết thúc. Nó có thể trở về với ngôi nhà yêu dấu

của mình rồi. Nó cảm thấy Thời gian quả thật là thứ đáng sợ nhất trên đời. Chớp

mắt một cái, nó đã để mất đi tuổi thanh xuân của mình rồi, đáng sợ nhất là nó chưa

hề có cơ hội để hưởng thụ, mà đã đê tuổi thanh xuân của mình trôi qua trong nhạt

nhẽo. Thế thì có khác nào thừa nhận rằng tuổi trẻ của mình đã chết.

- Khoan đã!

Nó nghe thấy một giọng nói con trai kiên định từ sau lưng vang lên. Hình như là

gọi nó thì phải. Nó thấy hơi ngạc nhiên, vì nó đâu có quen ai nhỉ. Bạn nó chỉ có

con gái mà thôi. “Thôi bỏ đi! Chắc không phải gọi mình” nó tự nhủ và bước đi

tiếp.

Một bước... hai bước... rồi mười bước... Nó cảm thấy hình như đang có ai đó đang

theo đằng sau thì phải... Nó sợ hãi đến độ chẳng dám quay lại, chỉ biết cắm đầu

bước nhanh hơn. Nó cứ bước, bước mãi cho đến khi nó vượt đèn đỏ trên làn đường

đi bộ từ lúc nào không hay. Có những tiếng còi chói tai kêu lên dự dội như muốn

làm đầu nó nổ tung ngay bên cạnh. Đến lúc này nó mới hoảng hốt nhận ra có mấy

chiếc xe đang lao tới trong vội vã. Nó còn đang ngây ngô không biết nên làm gì,

thì có một đôi tay chắc khỏe từ phía sau kéo mạnh nó trở lại, rồi sau đó ôm chặt nó

vào lòng như thể chỉ nửa giây nữa thôi nó sẽ tan biến ngay lập tức.

- Đồ ngốc! Em đang nghĩ gì vậy? Có biết suýt chút nữa là anh đã để mât em thật

rồi không hả?

Nó thấy trên đỉnh đầu nó đang phát ra một giọng nói hơi run run. Nó nghe thấy

giọng nói này quen lắm nhưng chẳng tài nào mà nhớ nổi. Cơ hồ như rất gần mà cơ

hồ cũng như rất xa. Nó cố gắng cựa mình để ngước đầu lên nhìn xem anh ta rốt

cuộc là ai mà lại lao đến cứu nó. Nhưng anh ta ôm nó chặt quá, nó chẳng thể nào

nhúc nhích. Tim nó bắt đầu đau nhói, nó thấy khó thở quá. Cái mùi thơm hoa cúc

thoang thoảng quen thuộc khiến nó thấy khó thở.

- Buông em ra!

- Không! – như không hề nghe thấy, đôi tay anh vẫn rất kiên định ôm lấy nó.

- Anh sẽ không em ra nữa đâu. Không bao giờ!

- Nhưng em đã buông anh ra từ lâu rồi.

Câu nói nhẹ tênh của nó như một cú sốc lớn dành cho tinh thần của anh. Đôi tay

đang trên bả vai nó đột nhiên buông thõng. Nó đã rời anh đi như thế đấy! Trong

suốt ba năm qua, nó luôn chờ đợi đến ngày này, thế nhưng sao khi ngày này thật sự

đã xuất hiện, nó lại có thể dễ dàng buông xuôi đến như vậy??? Nó đã mong chờ

được gặp lại anh biết bao, vậy mà sao khi gặp lại thật rồi, nó lại chỉ muốn bỏ

chạy...

Lúc nó ngước đầu lên nhìn anh, nó thấy anh thay đổi nhiều quá. Đẹp trai, phong độ

và mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Vì thế có lẽ số lượng vệ tinh quanh anh chắc hẳn

phải tăng lên đáng kể. Nó sẽ còn đủ sức chống chọi nữa không? Không thể nào! Có

lẽ nó đã nhầm, nhầm trầm trọng. Anh sinh ra thật sự không phải là để dành cho nó.

Tối về khi nó mở yahoo để xem tin nhắn của bạn bè, nó thấy mình có một lá mail.

đã lâu lắm rồi nó không còn lên mạng nữa, nó sợ nó sẽ vướng phải cảm giác thất

vọng khi nó không nhìn thấy bất cứ lá mail nào của anh. Thật ra thì anh đã từng

gửi mail cho nó, một năm một lá, tuy nhiên nó là một lá mail trắng, cho nên nó vẫn

cho là anh không gửi, anh vốn giỏi giang như vậy, nó làm sao có thể hiểu nổi dụng

ý của anh được chứ. Thật ngoài dự đoán của nó lá mail đó này là của anh, làn này

là mail có chữ. Nó phân vân mất 15phút không biết nó có nên xem hay không,

nhưng cuối cùng thì tính hiếu kì đã thắng. Nó nhấp chuột để đọc mail. Nó hơi ngỡ

ngàng khi đọc nội dung.

“ Gửi người con gái tôi yêu,

Anh đã sắp hoàn thành khóa học rồi. Vậy là chúng ta sẽ được gặp lại nhau trong

vòng 1 tháng nữa. Chỉ 1tháng nữa thôi, rồi chúng ta sẽ có hạnh phúc trọn vẹn. Anh

biết là em sẽ đợi được mà. Thật lòng không muốn nói ra câu xin lỗi giữa chúng ta

tuy nhiên anh vẫn phải xin lỗi vì anh đã bỏ đi mà không nói lời nào. Chỉ vì anh sợ

anh sẽ không thể bỏ đi sau khi nói lời tạm biệt. Anh không nói tạm biệt vì anh

không muốn hai chữ đõ có bất cứ cơ hội nào xuất hiện giữa hai chúng ta. Em đừng

lo, trái đất hình tròn, dù đi đến đâu, điểm cuối cùng của anh vẫn dừng lại nơi em.

Anh biết, rồi một ngày anh sẽ phải đi xa, vì đó là ước mơ của anh, anh cần phải

thực hiện nó, cho nên anh không thể đối với em quá tốt, hoặc có thể đem lại cho

em quá nhiều hồi ức, vì như thế cũng có nghĩa là rất tàn nhẫn đối với em. Anh

không biết bây giờ bên cạnh em đã có người mới chưa nữa? Anh rất hoang mang

nhưng anh tin em nhiều hơn.Anh tin là em sẽ đợi được anh cho đến ngày trở về.

Ngày đó, anh không nói và cũng không dám nói là anh yêu em, vì thật sự anh

không có gì để đảm bảo rằng mình sẽ làm cho em hạnh phúc. Anh chỉ là một cậu

con trai tay trắng với nhiều ước mơ chưa thực hiện được cho nên anh không dám

hứa hẹn với em bất cứ điều gì. Em biết không khi anh chấp nhận em bước vào cuộc

đời anh thì cũng đồng nghĩa với việc anh đã tự hứa với mình sẽ phải đem lại cuộc

sống hạnh phúc cho em, vì thế khi cơ hội đến, anh không thể từ bỏ nó. Anh chỉ còn

cách ra đi mà thôi. Anh biết anh rất ích kỉ, vì thế em có thể trách anh, thậm chí là

hận anh nhưng xin đừng ngừng yêu anh. Em lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh anh

nhiều đến nỗi khiến cho anh có cảm giác chắc chắn rằng dù anh có bỏ em đi thì em

cũng vẫn sẽ yêu anh. Nhưng giờ thì anh mới biết, mình đã quá chủ quan rồi. Ba

năm không dài nhưng cũng không phải ngắn, nó chính là thử thách dành cho chúng

ta. Nếu như sau 3 năm, chúng ta không thể tái hợp lại như trước thì chỉ có thể trách

tình yêu của chúng ta chưa đủ sâu nặng, anh thành tâm mong em sẽ tìm được một

người con trai tốt. Nói ra câu này thật chẳng dễ dàng, vì anh không muốn nhường

em cho bất cứ ai khác, em lại chẳng là một đồ vật để có thể nhường dễ dàng như

vậy. Vì thế, anh nhất định sẽ giữ em được bên mình. Em có biết không? Thật ra

chờ đợi cũng là một cách yêu đấy. J”

Nó ngồi nghệt mặt ra trước màn hình máy tính. Hình như đây là lần đầu tiên nó

thấy anh nói nhiều với nó như vậy. Nó không biết hiện giờ mình đang cảm thấy

như thế nào nữa, trong đầu nó chỉ là một mớ bòng bong hỗn loạn. Lá mại này được

gửi cách đây 1 tháng. Vậy là... Vậy là sao chứ? Sao anh nhỏ nhen đến vậy? Trong

suốt 3 năm, anh mới gửi cho cô duy một bức mail đúng nghĩa. Nó giở lại 3 bức

mail trắng kia xem lại. Vẫn chỉ là một màu trắng xóa, chẳng hiểu anh đã nghĩ gì

khi gửi cho nó lá mail này. Anh vốn là người cẩn thận, cho nên nó dám khẳng đình

anh tuyệt đối sẽ không phải là nhỡ tay gửi nhầm. Nó di di con trỏ khắp màn hình,

đột nhiên lại nhỡ tay vừa bấm vừa di, trên góc trái màn hình nó thấy một chữ

“ANH”

Vội vàng dở lá mail thứ 2, đấp vào mắt nó là chữ “ YÊU”

Đến là thứ 3, nó có thể đóan ra là chữ gì rồi, chữ “EM” như dang nhảy múa trước

mắt nó. Nó ngạc nhiên đến nỗi mắt chữ Ô mồm O. Nó biết anh rất kì lạ, nhưng

không cần phải dùng một cách tỏ tình khó như vậy để nói cho nó hiểu chứ. Nó rất

ngốc mà. Trong lúc nó vẫn đang vui sướng với lời tỏ tình theo kiểu đánh đố này,

thì nó thấy chiếc điện thoại bên cạnh rung lên, nó có tin nhắn. Là ai vậy nhỉ? Nó

thầm thắc mắc.

Một dòng chữ ngắn đến từ một số máy rất quen thuộc khiến mắt nó như nhòa đi.

“Ngốc ạ! Thật ra thì chúng ta không cách nào buông nhau ra được. Em đợi anh như

thế đủ rồi, bây giờ đến lượt để anh đợi em nhé. ANH – YÊU - EM”