intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chú chú...cô cô...và anh – em - phần 1

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:16

67
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Không biết có phải sau những cơn mưa thì bầu trời trở nên trong xanh và quang đãng hơn hay sao…mà hôm nay, những tia nắng trở nên dịu dàng và ngọt ngào đến say đắm lòng người… .Bất chợt tôi cười cái suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu mình …..vì thấy hơi bị sến nhưng…thật sự mà nói thì đó lại là những cảm giác rất thật của tôi. Và nhanh chóng, tôi quyết định dậy sớm hơn

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chú chú...cô cô...và anh – em - phần 1

  1. Chú chú...cô cô...và anh – em - phần 1
  2. Chap.1 Không biết có phải sau những cơn mưa thì bầu trời trở nên trong xanh và quang đãng hơn hay sao…mà hôm nay, những tia nắng trở nên dịu dàng và ngọt ngào đến say đắm lòng người… .Bất chợt tôi cười cái suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu mình …..vì thấy hơi bị sến nhưng…thật sự mà nói thì đó lại là những cảm giác rất thật của tôi. Và nhanh chóng, tôi quyết định dậy sớm hơn – không “nướng” cho đến khét như mọi ngày. “Tôi yêu những gì đến tự nhiên, những câu nói thành thật…và yêu những ngày nắng…”. Đang líu lo đi xuống cầu thang thì tôi phải dừng lại…mẹ đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn tôi :“ Ôi….hôm nay mặt trời mọc ở đang tây đấy à”. Biết mẹ mỉa mai mình, tôi mỉm cười dịu dàng:”Thưa quí cô xinh đẹp…….điều quí cô vừa nói đã xuất hiện ngay sáng nay. Và bây giờ, xin quí cô vui lòng tránh sang một bên cho con đi rửa mặt nào”. Mẹ cười rồi quay đi và tôi cũng nhanh chân lao vào phòng tắm….. . Hoàn thành xong “thủ tục” đầu tiên của một ngày, tôi xin phép mẹ đi ăn mai. He he….hôm nay mình sẽ không còn bị các cô bán thức ăn chọc quê là ”chúa ngủ nướng” nữa…tôi nghĩ thầm^^>. Dắt chiếc xe đạp đáng yêu và có chút đáng thương vì mấy tháng qua chưa được tắm gội ra đường, trong đầu tôi hiện ra bao nhiêu là món ngon: phở Tùng, Cao lầu, bún mắm, soup…..thêm cả món sữa milo… . Hít thật sâu cho từng luồng khi đi vào
  3. trong cơ thể, chạy ngược xuống chân…rồi lên trên não…he he… . Đạp xe…chầm chậm, đạp 10 vòng rồi nghỉ giải lao, sau đó đạp tiếp, đây là cách đạp xe mà nhỏ Fogs định nghiã là đạp dưỡng sinh…con nhỏ này có lắm định nghiã vớ vẩn lắm…nghĩ đến nó thôi là thấy buồn cười^^. Đưa mắt nhìn qua những ngôi nhà, những hàng cây xanh được trồng ven đường đang lùi lại dần…nhìn những đoàn người đi trên đường, mỗi người một mục đích, một điểm đến nhưng trên mặt ai cũng rạng ngời, chắc hẳn là họ đang rất hi vọng vào ngày hôm nay...một ngày mới với những thành công mới. Và rồi tôi cười thật tươi - thật rạng ngời vì nghĩ rằng, đôi khi, không biết chừng, nụ cười của tôi có thể mang lại mộ niềm vui dù chỉ là vô tình cho một ai đó….trong ngày hôm nay. Bất chợt, tôi thấy có một em bé khoảng chừng 3-4 tuổi, được mẹ cho ngồi ở yên sau đang quay đầu lại vẩy chào tôi….như phản xạ, tôi đưa tay vẫy lại và cuời tươi hơn nữa…kèm theo một cái nháy mắt như kiểu mấy chàng trai đang “cưa” mấy nàng^^. “Ê! Tay đẹp mà sao vẫy gì mà cứng đờ thế!”-tiếng của một chàng trai…..he he, tôi cười nham hiểm thay cho lời trả đũa “có cần thi xem ai vẫy tay đẹp hơn không?”. Dù sao, tôi không nghĩ đó là một lời chê…mà tôi tập trung vào vế đầu hơn…cái vế mà có câu nói khen tay tôi đẹp í^^. Hí hí…cách đây mấy hôm có thằng bạn bảo với tôi rằng, tay gì mà giống con trai thế…lúc đó tôi nữa tin nửa ngờ..humh…vì thằng bạn của tôi bị cận…ai biết được nó có nhìn nhầm hay không. Bây giờ thì tôi cam đoan rằng nó chưa đeo kính đúng độ, chắc chắn là thế vì có người vừa khen tay tôi đẹp. Một món quà đáng yêu và
  4. bất ngờ cho khởi đầu một ngày mới. Bạn thấy đấy, đôi khi, một nụ cười lại mang lại cho bạn thật nhiều điều…vậy tại sao bạn không thủ một lần mỉm cười với những người bạn gặp, dù là không quen…bạn sẽ thấy được điều diệu kì. Tôi cam đoan đấy^^. Ôi…nắng...con đường…hàng cây…con người…tất cả những gì thuộc về nơi đây, thuộc về Hội An sao lại đáng yêu và đẹp như thế….có lẽ, do sống quen với nơi đây, chưa đi xa lần nào nên bình thường, chúng ta thường bỏ quên những nét đẹp của cuộc sống thường nhật xung quanh. Để rồi….một ngaỳ như ngày hôm nay…bất ngờ nhìn lại, mới thấy Hội An ngày càng đẹp-lung linh^^. “Tèn tén ten…đến chết mất thôi…sao lại có ngừơi đẹp trai đến thế kia chứ”_tôi nói khe khẽ. Một chàng trai, tầm 19-20 đang đạp xe ngược hướng với tôi….ôi….xinh quá đi…chàng này chăc là thiên hạ dệ nhị mĩ nam rồi (hí hí….chỉ có ở mức đệ nhị thôi…vì đệ nhất phẩi là idol của tớ…hớ hớ). Đang vui vẻ với suy nghĩ của mình…tôi chợt bật cười thành tiếng….bạn tin không, chàng này hình như chưa học luật giao thông….đi xe bên trái, còn ánh mắt thì loạn xạ, hết nhìn trái rồi nhìn phải như mới lên thành phố lần đầu…ngố ơi là ngố… đẹp trai thế kia mà trông hơi “ngây thơ” nhỉ... ha ha ha. Chưa cười xong thì tôi phải trợn tròn mắt ngạc nhiên
  5. “Uả…..lạ ghê …sao chàng trai đó tiến lại gần mình thế nhỉ, hay là thấy được vẻ đẹp tiềm ẩn của mình. Mà sao lại thế được cơ chứ, mình giấu “nhan sắc” kĩ lắm mà…trời ơi…sao mỗi lúc một gần….chết rồi, 4 mắt nhìn nhau…. “Ầ…………...M……………….ẦM…………..” “Mèn đéc ơi…cái chân của mình, bị trầy rồi…không…không được...lúc này thì làm sao mà nghĩ đến cái chân được cơ chứ, cái xe_tài sản đáng giá nhất của mình quan trọng hơn.”….Vừa lẩm bẩm tôi vừa nhìn quanh xem cái xe của mình ở đâu… . “Hên thật…nó vẫn ở đây….nhưng, sao bánh xe lại ra nông nỗi này, nó bị uốn thành hình số 8 mất rồi, sườn xe thì cong queo. Thế này thì còn gì là xe với cộ nữa. Đúng rồi, phải bắt đền thôi. Mà….mà….người đâm xe vào mình đâu rồi nhỉ?!”_tôi nói như la lên. “Thưa cô, tôi ở đây. Tôi không có trốn đi đâu mà sợ”_tiếng của 1 chàng trai vọng ra từ phía sau lưng tôi, giọng nói cực chuẩn…như giọng của người Hà Nội vây. Quay người ra sau…*đôi mắt “nai” của tôi đã biến thành hình viên đạn từ bao giờ*…trời ơi, choáng quá đi….đó là chàng đẹp trai lúc nãy_đang đứng dậy phủi áo quần…nhưng… sao bây giờ tôi thấy ghét tên đó thế nhỉ…hic…hic…chắc vì thương cho cái xe tội nghiệp của tôi… . “Này, cô! Đừng
  6. có nhìn người khác chằm chằm thế…mòn hết cả kí lô sắc đẹp rồi”, câu nói chen ngang dòng suy nghĩ và ánh mắt của tôi. “Phiền phức thật”_hắn ta lẩm bẩm. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn vẻ ngoài thì đẹp đẽ thế kia mà sao lời lẽ lại đanh đá thế nhì…chẳng giống mình tẹo nào^^, tuy vẻ ngoài của mình hơi khiêm tốn nhưng về khoản ăn nói thì…chỉ có thể là số 1. Tôi liếc một cái rồi vừa xoa suýt vừa đứng lên, đỡ luôn chiếc xe đạp nữa. “Này chú ơi!”,tôi gọi_ dù tôi đang rất không ưa chàng này nhưng vì là một đứa học sinh ngoan, vả lại vì chàng ta quá đẹp nên tôi vẫn nói với một giọng lễ phép có thể. “Vâng, tôi nghe”_chàng ta đáp lại. - Vậy tôi vào vấn đề chính luôn nhé!…Đây là cái xe cực yêu quí của tôi, nó đã gắn bó với tôi suốt mấy năm nay, cái xe này được ba tôi mua tặng trogn ngày sinh nhật với giá…… . - Đợi đã, cô ơi, năm nay cô nhiêu tuổi? - Sinh nhật tới đây sẽ được 17 tuổi - Cô vẫn đang đi học đấy chứ - Vâng…tôi đang học lớp 12. - Cô có được dạy môn văn ở trường không - Chú hỏi lạ nhỉ….thế bộ giáo dục mới ra chính sách mới à!_ tôi nói mỉa mai. - Hôm nay thì chưa….nhưng hình như môn văn cô học tệ lắm thì phải - Sao..sao chú biết…mặt tôi có ghi chữ à
  7. - Đoán đúng rồi chứ gì. Nghe cách cô nói từ “vấn đề chính” là tôi đoán ra ngay. Nói là vào vấn đề chính mà cứ vòng vo tam quốc, nào “xe này là xe cực yêu quí”…._chú ta nhái lại giọng của tôi Mặt tôi lúc này đỏ như trái gấc…ôi, ngượng quá đi…bị tên này làm mất thể diện rồi. Tôi bắt đầu chống chế lại: - Này chú, chú đang đi xa trọng tâm đấy_tôi ấp úng - Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất, trọng tâm là “Đây là cái xe cực yêu quí của tôi, nó đã gắn bó với tôi suốt mấy năm nay, cái xe này được ba tôi mua tặng trogn ngày sinh nhật …HA HA HA_Tên đó cười với vẻ mặt đắc ý. - Không…trọng tâm là..là.. “Hai đứa kia…sao ở ngay ngoài đường mà cãi nhau ỏm tỏi thế…bọn trẻ dạo này yêu đương nhăng nhít, đụng chút là cãi nhau…”_một bác đang đi trên đường nói xen vào - Tôi có nghe lầm không trời. Tôi với chú mà giống 2 người đang yêu nhau ư?! - Lần này thì có chung quan điểm rồi, tôi thấy giống kẻ thù hơn. Ha ha ha - Lại cười….chú thích cười lắm à, hay ở nhà không ai cho chú cười_tôi tủm tỉm - Ngược lại đấy cô nương…ủa..mà cái vấn đề chính của cô nó chui tọt xuống đâu rồi - Uh thì đây….tình hình rất chi là tình hình…không, tóm lại là chú phải trả tiền sửa chiếc xe cho tôi
  8. - Không được….có phải tôi va vào cô đâu. Chúng ta va vào nhau mà. - Nhưng lúc nãy là do chú không chịu tập trung mà, lái xe mà không chịu nhìn phiá trước…toàn nhìn quanh quẩn đâu đâu - Thế cô nhìn gì mà không chịu tránh tôi Chết thật…lúc này mà bảo là vì ngắm chú nên tôi mới không để ý thì chú ta sẽ càng vênh váo mà mình cũng thành trơ trẽn hơn. Lí lẽ của chú ta quá thuyết phục, đây có phải dân luật không trời. Đành nhường một bước vậy. - Vậy thì tiền sửa xe chia đôi. - Không được…nếu trả tiền sửa xe cho cô thì tôi sẽ không có tiền mướn hướng dẫn viên du lịch đâu để làm bài về Hội An nữa. *Vừa nói chú ta vừa chớp chớp mắt, 2 tay thì nắm chặt để trước ngực như một chú mèo đáng thương* - Chú là sinh viên à?_tôi bị mủi lòng rồi, tôi là thế…ai làm ra vẻ tội nghiệp thì dễ bị lung lay ngay. - Uh…sinh viên Hà Nội…làm bài về văn hoá Hội An - Nhưng nếu chú không trả tiền sửa xe thì tôi cũng không thể trả hết được. Tôi không đem đủ tiền.*chính xác là tôi chỉ có10k* - Tôi thì còn tiền khách sạn + ăn uống cho việc làm bài + mướn hướng dẫn viên nữa… - Thế…thế tôi có ý này, hay là chú thuê tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho chú đi.. Bù lại chú sẽ phải trả tiền sửa xe cho tôi
  9. - Thuê? “Thuê” đồng nghĩa với “mướn” đúng không? - Chính xác. - Cho tôi suy nghĩ một chút. Nếu như mướn cô này thì mình sẽ tiết kiệm… . Okie, tôi đồng ý. - Như vậy nhé. Trước tiên chú phải cho tôi mượn cellphone đi đã. Tôi phải thông báo với bố mẹ tôi là chiều tôi mới về nhà được. Sau đó thì chúng ta mang xe tôi đến tiệm sửa xe. Đừng nói với tôi là vì tiết kiệm tiền nên chú không dùng cell phone nhé^^. Nghi lắm… - Này, đừng tưởng ai cũng như cô nhé. Dùng nhanh đi, mà nói chuyện ít thôi đấy… - Chú có thấy mình keo quá không?! - Không..không hề - Mà này chú, cho tôi hỏi thêm chút nhé. Cùng va vào nhau sao xe tôi thì hư hỏng nặng, xe chú thì khoẻ re thế - Lúc nãy khi va vào cô, để khỏi bị xe đè lên người, tôi đã nhãy ra khỏi xe, lỡ chân đạp vào xe cô hơi mạnh nên có lẽ đã góp phần vào kiệt tác này. Còn xe tôi thì bị đẩy qua bên….bình an vô sự cho cả chủ và xe. He he he - Vậy…...hoá ra… - Gọi điện thoại nhanh đi_chú ta phớt lờ câu nói của tôi như thể không liên quan_coi chừng tôi đổi ý không cho dùng nhờ điện thoại đấy. - Hứ_tôi hứ rõ to. Đã thế, tôi sẽ cho chú biết thế nào là sự trừng phạt_tôi lẩm bẩm
  10. một mình. Hờ hờ…. Tôi đi gọi điện thoại cho mẹ. - Alo……mẹ đấy à. Con đây. Mẹ ơi…mẹ ăn mai chưa. Trời, sao lại ăn bánh mì hoài thế hả mẹ…. - Cô ơi….nói chuyện nhanh lên, làm gì mà cà kê dê ngỗng thế…. He he, bây giờ thì thấy sự trừng phạt của tôi chưa…. - Mẹ ơi. Mẹ có chuyện gì muốn nói với con thì cứ nói đi nhé… Khỏi lo mẹ ơi, điện thoại mượn mà. Nếu không thì con nói nhé, hôm nay, chiều con mới về nhà nha mẹ. Con gặp bạn ở ngòai đường nên có chút chuyện. Vâng, con về nhà sớm mà. Bye mẹ. Chụt. - Cô cũng ma lanh gớm nhểy - Còn phải học ở chú nhiều - Đi nhanh thôi, tôi không có nhiều thời gian đâu?! - Chú tưởng tôi dư chắc - Con gái mà sao người ta nói một câu là đáp lại một câu - Thế chú muốn được đáp lại 10 câu à - Thôi…cho tôi xin…cô đáp lại một câu là tôi đã mệt lắm rồi, cô đáp lại 10 câu chắc tôi chết luôn í. A`, mà cô chưa chỉ tôi tiệm sửa xe. - Thì vừa đi vừa chỉ - Cô thông thạo đường ở đây hay là cô chở tôi đi, mấy ngày nay đạp xe mỏi rã
  11. người rồi - Chú là con trai sao yếu thế. Vậy ở Hà Nội, chú đi bằng gì - @ hoặc Bus… . À mà tôi chưa ăn mai, đói quá - Tôi cũng thế…hay là đến tiệm sửa xe rồi đi ăn mai sau đó tính tiếp… - Bây giờ mới thấy cô nói một câu chí lí - Chuyện….tôi mà. Mệt phờ người vì phải chở chú ta đi một đoạn khá xa mới đến được quán cao lầu mà chú ấy muốn thưởng thức. Vừa đến nơi, tôi đã nhảy ngay vào quán ngồi và nói với cô chủ quán: - Làm ơn cho con 1 tô cô nhá. Không ớt nghe cô. - Sao lại chỉ gọi có 1 tô…còn tôi thì sao - Tôi chỉ còn có 10k à…gọi thêm cho chú 1 tô, lát nữa tiền đâu mà trả - Cô tính toán phết nhểy. Được lắm Nói rồi chú ta quay sang nói với cô chủ quán bằng một cái giọng ngọt như mật, kèm theo một nụ cười tươi : - Phiền dì cho cháu 1 tô nhé! Eo ôi, trông cái mặt giả nai của chú ta kìa…nổi cả da gà_tôi nhủ thầm - Thêm cho cháu 1 lon Cocacola và thêm 1 cốc đá nữa dì nhá_chú ta gọi thêm. Trời ơi, ăn cao lầu mà uống nước ngọt thì tuyệt cú mèo. Tôi cũng muốn uống nhưng trong túi chỉ còn đúng 10k. Đành phải “hiền lành” 1 chút thôi:
  12. - Chú ơi!_ tôi cố ý kéo dài giọng ra, đặc biết nhấn âm đầu….nhẹ nhàng và dài hơi ở chữ “ơi” - Cô làm ơn đừng gọi tôi bằng cái giọng đó. Muốn nói gì thì nói nhanh lên - Đi với chú nãy giờ, hình như chưa biết tên chú - Cô không hỏi thì sao tôi nói. - Thế bây giờ chú nói được chưa - Uh…Luân_ tên tôi - Tên chú hay ghê. Còn tên tôi là Ngân. Nhưng người ta bảo tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Cái tên chẳng qua chỉ để gọi thôi - Cô nói thế là sao, tôi tốt cả gỗ lẫn nước sơn đấy - Thật không?. Vậy chú thử chứng minh đi - Chứng minh như thế nào? - Cho tôi uống nứơc ngọt với, tôi hết tiền mua nước rồi - Tôi thừa biết là cô chả tốt lành gì khi khen tôi mà!. Nhưng vì tôi có lòng thương người nên cho cô lon nước này đó. - Ôi…quả chú tốt gỗ thật đấy. - Thôi khỏi nói nữa…toàn lời mật ngọt chết ruồi không hà. Mà này, chuẩn bị đi đến Chùa Cầu đó. Ăn xong, chúng tôi thẳng hướng đến Chùa Cầu mà tiến. Nắng giờ này hơi oi hơn lúc sáng…nhưng tôi thích thế, nắng thì phaỉ oi, oi mới là nắng. Đang đạp ngon
  13. lành, tự dưng chiếc dép của tôi bị đứt quai giữa đường. Toàn chuyện xui xẻo xảy ra không. Và gặp chú ta là chuyện xi xẻo nhất: - Hôm nay gặp chú nên toàn xảy ra chuyện không à!_tôi lẩm bẩm mà lòng thì tiếc đứt ruột, đôi dép mới mua năm ngoái…hic… - Đừng có đổ tội cho tôi chứ…ai bảo cô mua dép rởm mang cho mau hỏng. - Nè…đừng tửởng bở nhá…80k của tôi đấy, Bitis chính hãng đó. - Thế thì cô trách hãng bitis chứ sao lại trách tôi - Không biết đâu…giờ tôi không có dép rồi, chú đợi tôi ở đây đi. Tôi sang nhà nhỏ bạn mượn đôi dép xài đỡ. - Cô không có sĩ diện à…ôi! Đi với cô mất mặt quá. Công tử Hà thành mà để cho bạn mình đi mượn dép à. Cô chở tôi đến Mall đi - Ở đây không có mall nào hết á….chỉ có Chợ thôi! - Vậy thì đến chợ - Được thôi, nhưng…dép tôi đứt rồi, chú chở giùm đi - Miễn hén! Tôi mua dép cho cô rồi bắt tôi chở nữa hả. Không! - Năn nĩ mà - Xin lỗi nha, tôi sắt đá lắm - Chưa thấy ai thiếu gallant như chú - Ha ha..tôi chỉ gallant với mấy cô xinh xinh thôi Tức từ đầu đến chân…biết làm sao giờ, đành phải chở chú ta thôi. Cô nào vô
  14. phước lấy chú ta thế nhỉ. Nghĩ đến đây thôi thấy tội lỗi rồi. Hì Lượt qua 1 vòng….cuối cùng tôi cũng chọn được đôi dép ưng ý. - Bao nhiêu 1 đôi dép này hả cô?_tôi hỏi - 85k đó con - 80k…._chưa kịp nói hết câu( tôi định mua đôi dép với giá 80k) thì bị chú ta nhéo tay 1 cái. Gì thế?!_Tôi nhăn nhó Chú ta kéo tai tôi nói nhỏ: - Thưa cô , tôi bỏ tiền ra đấy. Tôi làm gì còn lắm tiền thế. Cô là con gái sao chả biết mặc cả giá nhỉ. Xem tôi này… . Cô đúng là ….hết nói. Xong rồi chú ấy quay ra nói gì đó với cô bán dép. Không hiểu chú ta nói dì với cô bán hàng mà trông mặt cả chủ và khách đều rất vui vẻ…Tiếp đó chú ấy móc tờ 50k ra trả. Oh my god, tin nổi không thế, từ 95k xuống còn có 50k. Bình thường, đi với mẹ, mẹ tôi cũng chỉ trả được tới 70k là cùng - Unbelievable! Tôi thốt lên khi chúng tôi đã rời cửa hàng một lúc sau đó. Chú siêu thật đấy. Đúng là không thể xem thường chú!. Mà sao chú có thể mặc cả giá đến mức đó nhỉ. Có dùng mĩ nam kế không đấy?! - Đó cũng là một lợi thế. Mà bực mình thật. Thưa cô, mai tôi phải rời Hội AN mà chưa có một chút dữ kiện nào về văn hoá Hội An hết đó. Chùa Cầu cũng chưa tới, giếng Bá lễ cũng chưa xem, bánh đập chưa nếm, xí mà chửa thử…và còn nhiều nữa…. .
  15. - Chú định làm hết trong 1 ngày à - Vâng…1 ngày thôi đó. Bây giờ là 9h30’. Đi đến chùa cầu trước tiên đấy. Tôi mà không tốt nghiệp được là cô biết tay tôi. Sao chổi! - Okie…nào handsome boy….lên xe đi. Tôi sẽ cùng với chú làm tất cả trong 10 tiếng đồng hồ còn lại. Tin tôi đi. - Cho cô 1 cơ hôi. Tiến lên. Yeah….Nghĩ đến bài này mà đạt điểm tốt thì học kì này trót lọt….ôi sướng hết cả người. Yeah…. - Chú đừng có hào hứng quá…giơ tay chân loạn xạ như con nít ấy, lại còn hét lên như em bé được kẹo í. Đi với chú mất mặt quá - Đừng nhái lại giọng của tôi chứ. Đi thôi - Được rồi. Từng vòng quay xe đạp đưa tôi đi trên những con đường mà tôi đã đi qua đi lại nhiều lần, tôi thuộc lòng chúng như thuộc lòng những nốt ruồi trên bàn tay của mình. Nhưng, không hiểu sao hôm nay đi lại trên những con đường này mà trong lòng tôi có những cảm xúc rất lạ. Vì trời lúc gần trưa thừơng nắng gắt hay vì đây là lần đầu tiên tôi đi cùng xe với một người con trai. Tôi không biết. - Nắng thế này làm da mình đen sạm lên mất._ Tiếng chú ta loáng thoáng bên tai
  16. Mà kể cũng lạ thật, tôi là một đứa con gái cực kì bảo thủ…thú thật là như thế, đặc biệt trong những mối quan hệ bạn bè. Việc đi cùng xe với một người con trai (tập xác định= R\ {anh em bà con; người tôi sẽ yêu**) là một trong những điều cấm kị của tôi dù tôi biết rõ rằng việc đó chả có gì là ghê gớm. Và tôi đã sống với điều cấm kị đó suốt mười mấy năm qua như một điều dĩ nhiên của cuộc sống…ấy thế mà sáng nay, tôi đã quyết định đi cùng xe với chú ta mà không hề lưỡng lự, cứ như chú ta nằm trong cái “tập xác định “của tôi từ bao giờ vậy…khó hiểu quá . Khó hiểu thì mặc kệ, bởi càng cố hiểu mà vẫn không hiểu thì chi bằng ngay từ đầu không hiểu, như thế đỡ mệt hơn. Hì…mấy cái triết lí của tôi nó cùn thế đấy nhưng rất tốt cho não ^^.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0